Một ngày nào đó, ta thức dậy thật sớm chỉ để nghe tiếng gà gáy xa xa, chỉ để nhớ tiếng chổi của bà xao xác hàng tre, chỉ để pha ấm trà chờ bình minh ló dạng. Ta không còn thích những nơi ồn ào huyên náo, mà chỉ thích trầm mặc một mình nghe gió heo may về ngang ngõ nhỏ. Mùa đã thật hiền rơi trên mái ngói. Mùa đã đến tự bao giờ và ta cũng heo may.

Một ngày nào đó

Và ta cũng heo may

Mùa đã thu hay là ta đã thu mà trên mái tóc xanh đã vương vài sợi bạc. Ta luống cuống che đi dấu ấn của thời gian. Ta ngỡ ngàng nhận ra khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn hơn. Ta cũng không còn dễ khóc, dễ cười, dường như cảm xúc cũng rêu phong như những khúc gỗ mục ngoài vườn, như chiếc vách cũ đi qua bao mưa nắng. Thời gian làm rong rêu bám đầy cây, bám đầy trong tâm trí ta. Rong rêu luôn cả những lời nói. Ta không còn thích nói quá nhiều, dù là chứng tỏ bản thân hay giải thích, biện minh. Ta ngày càng kiệm lời ngay với chính bản thân ta. Có phải khi gió heo may về làm lòng ta se thắt?

Những ngọn gió đìu hiu của buổi heo may nó lạ lắm. Vừa cho ta cảm giác dịu dàng để cảm thấy hài lòng mà an trú trong hiện tại, lại vừa khiến ta bồi hồi hoài niệm những ký ức xưa.

Chắc có lẽ là ta đã già nên đổ thừa heo may, chứ gió thì làm gì biết tiếc thương những ngày tháng cũ. Gió chỉ vô tình đi ngang qua nỗi nhớ, gió chỉ vô tình làm cho chiếc lá vàng rơi. Gió chỉ vô tình làm cho những khuôn mặt người trầm tư hơn sau lớp sương của thời gian. Ta thì cứ mặc nhiên để cho gió thổi qua thời thanh xuân tươi đẹp.

Ta bỗng muốn dọn dẹp căn phòng cũ, dọn dẹp lại tâm trí với mớ ngỗn ngang, phế tích của thời gian. Đã lâu lắm rồi ta không còn thói quen đọc sách, những cuốn sách bị bỏ quên bám đầy bụi, nằm co ro trên giá buồn tênh. Ta lau từng cuốn sách như làm sạch tận ngõ ngách tâm hồn. Cơn gió đi qua làm cho chiếc rèm cửa đong đưa.

Phải rồi, ta sẽ pha một ly cà phê hay một ấm trà, ta sẽ cắt hoa ngoài vườn vào cắm vào chiếc lọ nhỏ. Ta muốn đọc lại những cuốn sách chiêm nghiệm về cuộc đời. Cuộc đời đã đi qua hay cuộc đời còn lại, không biết cuộc đời nào là dài hơn?

Phần cuộc đời đã đi qua, phải chăng ta chưa từng nghĩ suy ta đã có nhiều thời gian đến thế? Ta đã đi qua rất nhiều sự đãi ngộ của tuổi trẻ, vuột mất rất nhiều cơ hội trong tầm tay. Giật mình nhìn lại thì gió đã heo may, nếu nói là không tiếc nuối thì có lẽ là không đúng. Cuộc đời mà ta đã bỏ lại phía sau cũng cho ta nhiều thứ, cho ta những nghịch cảnh để ta trưởng thành. Cho ta những mùa nắng, mùa mưa, cho ta những cuộc tình, từng cuộc tình thoảng qua như gió.

Ta bâng khuâng nghĩ về cuộc đời còn lại, cuộc đời sau này, cuộc đời chắc chắn sẽ không thể nào như trước kia, đầy vội vàng và sốc nổi. Ta muốn lui về một nơi không quá ồn ào, sống tỉnh thức trong từng phút, từng giờ, cho bản thân mình và cho những người thân. Khi gió tần ngần trên khóm hoa thạch thảo chở mùa sang, giàn tigon cũng rực hồng những cánh hoa tim vỡ, ta ngẩn ngơ như người bao năm rong ruổi, bỗng một ngày được an nhiên bên hiên nhà có mây bay. Tiếc nuối ư, ảo tưởng ư? Chưa bao giờ ta thấy điều đó vô nghĩa như lúc này. Chi bằng cứ buông bỏ hết những nghi kỵ trong lòng, buông bỏ sân si và chấp niệm, chỉ giữ những niềm tin và đích đến.

Ta muốn sống nhẹ nhàng như cơn gió ngoài kia, dịu dàng mà sâu lắng, đủ làm mát dịu lòng người nhưng không quá lạnh. Đủ cho ta thấy ta không còn trẻ nữa nhưng cũng chưa quá muộn cho những bắt đầu.

Gió vẫn thổi và mây trời vẫn cứ bay, sau bao nhiêu tổn thương ta lại về khâu vết thương lòng với trái tim thổn thức. Bỗng dưng ta muốn tự do trong khoảng trời của riêng mình để một sớm mùa thu, ta lại bâng khuâng nghe heo may đang về ngang qua ngõ.