K hi những cơn mưa cuối mùa lấn cấn không dám rơi nặng hạt như sợ làm rụng mấy cánh hoa chuông vàng mỏng manh cư trú trên chiếc ban công bé xíu mà tôi cố gắng chắt chiu tạo ra nơi thành phố ” tấc đất tấc vàng”. Khi những bộn bề công việc mưu sinh được xếp sang một góc. Tôi pha ly cà phê thơm và tận hưởng chút ít ỏi thời gian để mê đắm trong thế giới của riêng mình.
Tôi thích uống cà phê. Có lẽ lý do đầu tiên để đến với cà phê là do tính chất công việc phải dậy rất sớm, nên uống để không buồn ngủ. Và sau đó là tâm đắc với những chiêm nghiệm cuộc đời từ hương vị cà phê. Có lẽ cuộc đời con người cũng giống như hương vị cà phê vậy. Khởi đầu là hương thơm quyến rũ bước chân vào để khám phá, trải nghiệm. Những khát khao, những hoài bão như bùa ngải không thể dứt ra.
Ai cũng nghĩ cuộc đời toàn màu hồng tươi đẹp. Ai cũng nghĩ mình sẽ nhẹ nhàng thành công. Ai cũng nghĩ mình sẽ làm công việc theo sở thích, lấy người mình yêu, sinh con đủ nếp tẻ ngoan hiền. Ai cũng nghĩ mình sẽ có nhà cao cửa rộng, những bữa ăn ngon, những tiếng cười rộn rã, những chuyến du lịch để đời…
Rồi khi bắt đầu trải nghiệm cuộc đời là khó khăn, cay đắng. Như vị đắng của cà phê đầu lưỡi kẻ mới tập tành. Nếu bỏ đi không uống nữa thì bạn sẽ không bao giờ cảm nhận được vị ngọt ngào tan ra khi đã dần quen. Nếu buông tay, bạn cũng không thể nào chạm tới những thành công mà cuộc đời ban tặng.
Vị đắng đót ban đầu của ly cà phê chính là chìa khóa khai vị, để bước vào bữa tiệc tuyệt vời tại vườn Thượng Uyển thần tiên. Những khó khăn thách thức, những cay đắng tủi nhục, những thất bại bước đầu khi mới bước vào đời, cũng chính là chìa khóa thử thách. Bạn chọn tra chìa vào ổ, hay chọn buông tay?
Con người thường chỉ thích chiều chuộng những cảm xúc tích cực ngọt ngào. Trong tình bạn muốn được chân thành, có tri âm tri kỷ. Trong tình yêu muốn lãng mạn, chung thủy lâu dài. Trong công việc muốn thuận lợi nhẹ nhàng và thành đạt. Trong cuộc sống chỉ muốn bình yên không giông bão, không biến cố, không khổ đau…
Nhưng con người ta quên mất rằng, chính những cảm xúc tiêu cực mới giúp ta trưởng thành và vững vàng. Bởi cuộc sống vốn như đại dương, đâu chỉ có sóng trên mặt nước, còn có ngàn vạn cơn sóng dưới đáy sâu.
Bạn phải đón nhận tất cả những cảm xúc tiêu cực vào cuộc đời mình như một tất yếu vậy. Đón nhận và sống chung với nó, hiểu nó, thuần hóa và điều khiển nó. Khi bạn làm chủ được những cảm xúc tiêu cực, là bạn đã làm chủ được cuộc sống, bạn đã là một thuyền trưởng vững lái con thuyền cuộc đời mình vượt qua sóng cả trùng khơi.
Đừng vội vàng hấp tấp, đừng sớm đòi hỏi khi chưa đủ hi sinh. Muốn cảm nhận được vị ngon khó cưỡng của cà phê không phải chỉ một vài lần uống, hay uống qua loa như cách bạn qua loa với cuộc sống của mình. Mà phải nhấp từng ngụm nhỏ, cho vị cà phê tan từ từ, chậm rãi. Nó cũng giống như việc bạn tận hưởng những vị ngọt cuộc đời, cũng phải chậm rãi qua thời gian và những nỗ lực không ngừng. Như ai đó đã nói ” đủ nắng thì hoa sẽ nở”, trải nghiệm đủ dư vị cuộc đời ắt bạn sẽ trưởng thành, ” không thành danh cũng thành nhân”.
Mỗi người có một cách thưởng thức cà phê khác nhau. Có người thích cà phê pha phin trực tiếp trên bàn, ngồi ngắm những giọt tí tách rơi nhẹ nhàng cũng như một cách buông bỏ bao tất bật, lo toan, tự thưởng cho bản thân khoảng thời gian hoàn toàn thư giãn.
Có người thích cà phê đã pha sẵn và có thể thưởng thức liền khi hương thơm vừa mới len ra khỏi ly. Có người thích uống cà phê đen, có người cho thêm đường. Có người thích uống cà phê sữa. Có người thích uống cà phê nóng, hơi nóng bay lên hít hà khoan khoái. Có người thích uống cà phê nhiều đá, đánh tơi lên cho bọt cà phê đậu trên những viên đá, dùng ống hút hút phần bọt tơi lên ấy vừa thơm vừa đắng và béo ngậy, lại thật vui tai…
Thường ở Miền Bắc, cà phê cho rất ít đá. Nhưng ở Miền Nam, đặc biệt Sài Gòn thì đá lại rất nhiều. Chúng tôi vẫn thường vào quán và gọi ” ly cà phê Sài Gòn” là người pha chế họ đã hiểu ngay gu của khách rồi.
Tôi đặc biệt rất thích uống ” cà phê Sài Gòn”. Đơn giản vì cà phê Sài Gòn y như cuộc sống ở đây vậy. Cà phê Sài Gòn đá rất nhiều, nếu bạn chuyên tâm, liên tục thì rất sệt và thơm ngon. Còn nếu bạn lơ đãng để lâu sẽ tan đá, lỏng lẻo, nhạt nhẽo, không còn hương vị gì nữa. Cũng như cuộc sống ở đây. Con người luôn gấp gáp bận rộn, cơ hội tới là phải tận dụng ngay để vươn lên. Hoặc bản thân phải tạo ra cơ hội cho mình.
Sài Gòn là nơi bạn phải luôn sẵn sàng xông pha, đương đầu, sẵn sàng hi sinh, cống hiến. Kiểu như một người anh cả có trách nhiệm lớn trong gia đình vậy. Ở Sài Gòn nếu bạn sống chậm, rê ra thì cuộc đời của bạn cũng không khác gì ly cà phê tan đá, nhạt nhẽo, vô vị.
Một cuộc đời đáng sống cũng giống như thưởng thức một ly cà phê ngon. Dẫu có khởi đầu là những chênh vênh đắng đót thì cuối cùng vẫn là vị ngọt ngào quyến rũ làm cho con người ta say đắm, là hương thơm say lòng cả thế giới. Nếu bạn luôn sẵn sàng trong mình một nguồn năng lượng tích cực, sẵn sàng đón nhận, sẵn sàng đương đầu, sẵn sàng chiến đấu.
Nếu bạn luôn hướng về phía trước, phía ánh sáng của mặt trời chưa bao giờ ngừng tỏa nắng trên mảnh đất Phương Nam. Ly cà phê cuộc đời bạn chắc chắn không chỉ khiến bạn hài lòng, mà sẽ khiến thế giới xung quanh bạn cũng phải ngưỡng mộ, khát khao…