Tác giả Lê Ngọc Hà
L àn gió thơm lành lướt qua khung cửa gỗ cũ kỹ được phết lên màu sơn trầm đục của tháng năm. Chẳng biết có phải vì vui mừng khi được chạm vào làn gió giữa mùa hè khô rát mà cánh cửa rung lên đầy phấn khích, phát ra tiếng kiêu cót két đung đưa. Gió chậm rãi lướt qua song gỗ, mang theo mùi hương sử quân tử nhàn nhạt nơi đầu ngõ.
Vạt nắng chênh chếch nghiêng qua kẽ lá, nhảy nhót trên bệ cửa có đặt mấy chậu sen đá mang sắc xanh mọng nước. Chiếc chậu be bé được làm từ ống tre la ngà có màu vàng đã ủ buồn qua mưa nắng. Cánh sen đá tròn tròn mũm mĩm nằm giữa những viên đá trắng ngần được rải xung quanh, gợi lên một sức sống bền bỉ diệu kỳ. Trong ánh sáng nhè nhẹ của ban mai, có thể thấy rõ những hạt bụi li ti vờn quanh trong nắng. Có hạt bụi nào khe khẽ rơi trên song cửa, để lại những vết dài bàng bạc theo thời gian.
Những ngày hè oi ả, khung cửa sổ là nơi đón những ngọn gió mát lành từ vườn thổi vào. Ngọn gió mang theo mùi hương dịu dàng của cây lá ngời xanh trong nắng cháy. Cuối góc vườn, cây nguyệt quế xanh um bốn mùa điều nở hoa trắng xóa. Hương nguyệt quế dịu dàng khiến cho những đêm mùa hè nơi vườn quê bỗng mượt mà như tơ lụa khi ánh trăng óng ả cứ trượt dài trên phiến lá ngoài vườn. Ngồi bên khung cửa vào một đêm trăng, thảnh thơi nhìn bóng trăng chơi vơi bên trời cứ đi dần về phía núi. Khi bóng trăng ngang qua khung cửa sổ sẽ lả lướt lách qua song cửa vào nhà. Giữa một đêm hè đầy gió lộng và ánh trăng rực rỡ, vườn quê ngoài khung cửa bỗng đẹp mơ màng. Kê đầu lên bệ cửa, lắng nghe bản nhạc réo rắc từ vườn vọng lại, chỉ là tiếng giun dế giữa đêm khuya mà sao nghe thiết tha quá đổi. Trong nhà là đêm tối tĩnh lặng mà ngoài vườn lại rộn rã tiếng hát ca dưới ánh trăng dịu nhẹ. Đêm bỗng rút bớt sự âm u tăm tối mà nhường lại vẻ yêu kiều.
Bên khung cửa sổ những trưa không ngủ, tôi nhớ dáng mẹ ngồi lặng im ở đó khâu lại chiếc áo đã sứt chỉ của đàn con. Hay những lúc tỉ mẫn đơm lại chiếc cúc áo đã rớt đâu đó giữa những ngày hè mãi chạy chơi ngoài đồng bãi. Gió trưa nhè nhẹ len qua khung cửa sổ nơi góc nhà, mơn man trên mái tóc đã đượm màu sương gió.
Dưới khung cửa sổ cha có đặt chiếc bàn bằng gỗ. Chiếc bàn là cánh cửa sổ đã cũ được cha tận dụng cột vào song cửa nép sát mép tường. Chỉ đơn giản vậy mà thành nơi tôi thích ngồi đọc sách vào những buổi chiều hiu hiu gió. Khi người lớn đã ra đồng và nhà chìm trong yên ắng, chỉ có tiếng sột soạt của trang giấy cũ bên khung cửa mở rộng đón gió.
Những trang sách cũ kỹ mà hiếm hoi thủa ấu thơ đã mở ra biết bao chân trời mơ mộng, mà khung cửa nhìn ra vườn lại mở ra một khoảng trời xanh biếc đầy tiếng chim. Nơi đó, tôi đã nắn nót viết những bức thư tay đầu tiên trong đời gửi cho người chị gái rời nhà đi vào Nam làm việc. Sách vở dang dở tuổi học trò vì những neo khó, và bao cánh thư cùng câu chữ bở ngỡ trẻ thơ đã rút lại khoảng cách nhớ thương.
Tôi cũng nhớ mẹ hay ngồi nơi khung cửa ấy, chậm rãi bên tách trà thơm ngát hương hoa. Mẹ chẳng bận bịu điều gì, chỉ đơn giản là ngồi ngắm nắng ban mai đang xôn xao xà xuống vườn nhà. Những giây phút thảnh thơi hiếm hoi ấy, tôi đã thấy mẹ tận hưởng thật nhiều khi ngắm nghía khu vườn xanh mát ngoài kia. Có chú bướm chập chờn trong vườn giữa tiếng chim ca ríu rít. Gió ngoài vườn khe khẽ ngân lên làn điệu du dương mà êm ả. Dường như, chỉ cần ngồi bên khung cửa, để lòng mình thảnh thơi chìm trong mảng xanh ngát của đất trời cây lá ngoài kia, mùa hè bỗng trở nên êm đềm quá đỗi, và những bận rộn trong đời dường như cũng bị bỏ lại đâu đó rất xa.
Một hôm nào đó trở về nhà, ngồi giữa vườn cây xanh mát ở chốn quê và lặng im ngắm nghía ban mai vừa tỉnh thức. Lắng nghe cây lá xì xào dưới nắng trưa đầy gió hay khoảnh khắc bóng trăng mang hương hoa dịu ngọt luồn qua khung cửa, chỉ đơn giản vậy thôi mà thấy ngày tháng trôi đi thật nhẹ nhõm vô ngần.