T
a về nhà một đêm
Dưới hiên trăng huyễn hồ
Em vừa tung cánh mỏng
Thả giấc mộng đời hoa
Trăng xưa về mang theo nét buồn thiên cổ, hồn hoa xưa lãng đãng cốt cách phù dung. Trong sâu lắng âm thầm, ta tưởng như hồn em đang quyện vào hồn ta, cùng cong êm theo sóng lượn thời gian, mang theo giai điệu thăm thẳm nhiệm mầu…
Hương em thoáng ngập ngừng, thoang thoảng mùi diểm ảo, rồi thung dung dưới nguyệt một dáng đẹp kiêu sa. Cho lòng ta càng thêm xao xuyến, bồi hồi. Nhất là khi vừa thoáng nghe giữa khoảng không vắng lặng có tiếng chim vang lên. Em có nghe chăng? Tiếng chim hót thật dịu êm và miên man ngân tiếng buồn dài, chẳng khác chi một khúc tình ca mong nhớ mong.
Hương em lay động theo tiếng chim? Hay tiếng hót của chim làm thức giấc hồn em? Thức giấc cả cõi miền tịch liêu! Và, gợi nhớ trong ta…một đêm xưa… Ta nghe trong mơ hồ có tiếng ai vọng vang, và ta thoáng thấy như có dáng ai qua thềm? Khiến lòng ta mênh mang theo tiếng chim ngậm ngùi…rơi! Chạnh lòng! ta đưa mắt kiếm tìm…
Trong ánh sáng lồng lộng ngút ngàn, ta chẳng thấy bóng chim đâu. Nhưng rồi ta chợt thấy, lượn bay dập dờn nơi xa kia có đôi cánh trắng, đôi cánh trắng ấy chập chờn nhẹ lướt trong sương trăng, trông như một u linh, rồi càng lúc càng gần hơn, khi đã đến bên em, ngập ngừng thoáng giây, đôi cánh mỏng đập khẽ khàng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên dáng em điệu đà. Ta nhận ra…đó là một chú bướm xinh!
Ta có cảm tưởng như..cả hai sắc trắng ấy – em và bướm, đang như hòa lẫn trong nhau , đang như tay trong tay, dắt dìu nhau lắt lay theo từng cơn gió đùa..Một hình ảnh, đôi chuyện tình diễm lệ thấp thoáng rong chơi giữa chốn trăng ngàn.
Trong khi, nơi xa kia, tiếng chim vẫn thổn thức trong sương mờ, đưa hồn ta trôi theo tiếng gió bồi hồi, nghe như tiếng ai thì thầm, từ một kiếp nào xa xôi…thấp thoáng, mơ hồ, chơi vơi, chơi vơi giữa lòng huyền bí êm mơ, khiến ta bâng khuâng, đồng thời cũng dâng lên trong lòng mình một nỗi buồn rưng rưng!
Nếu nói, đây là giai điệu của dạ khúc, thì dạ khúc của đêm nay, trong thời khắc này, nhưng sao hồn ta lại mênh mênh mang mang vào một thời điểm đã vắng xa. Một thưở nào, nơi nao…gió đưa lời vi vu giữa lòng nguyệt mơ huyền…
Rồi khi, trăng trôi theo nhịp phiêu bồng. Chim bay về xứ xa mờ hắt hiu. Quỳnh hoa nương cành thiên thu, để con bướm lượn giữa cõi mờ hơi sương…