17 C
Hanoi
Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

Tản mạn Hà Nội

Tôi thường tới Hà Nội vào thời...

Giữa quê lòng lại nhớ quê

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên...

Đèn thương nhớ ai

Trong nhiều đêm chập chờn thức ngủ,...

Hà Nội tình yêu

Trong Mắt TôiHà Nội tình yêu

Tôi xa Hà Nội đã hơn ba mươi năm, ngần ấy thời gian càng làm nỗi nhớ và tình yêu của tôi đối với Hà Nội ngày một thêm dài, ngày một thêm rộng ra để theo năm cùng tháng…

           Đau đáu trong nỗi nhớ nhà, để rồi có dịp trở về với Hà Nội rồi đấy nhưng tôi lại phải vội vã ra đi khi mà mắt mẹ ngày một mờ chân bước đi đã rất chậm. Có phải chăng sự mưu sinh cho cuộc sống của một con người luôn phải nằm trong một khúc quanh nào đó của cuộc đời khi phải hy sinh khi phải đánh đổi?

Cho dù là ai, cho dù làm gì, cho dù ở đâu thì trái tim tôi vẫn luôn hướng về Hà Nội, nơi quê hương, nơi tuổi thơ, nơi dòng sữa mẹ nuôi tôi khôn lớn, nơi dòng máu nóng luôn chảy về tim…

        Ngược dòng thời gian khi hồi ức cùng với cảm xúc cứ đan xen…Mênh mênh…Mang mang đưa tôi trở về với Phan Đình Phùng rợp xanh màu lá sấu, nơi con phố mà tuổi thơ tôi chạy dài với những ngày vui bước sải với lũ trẻ con cùng phố, để tôi thương nhớ chiều Bác Cổ, êm ái với Hàng Bông trong cơn mơ…

Phố mùa đông – ảnh: Trần Viết Tú

Để tôi ngây ngô nghe bình an với những buổi trưa hè nơi Hàng Guốc gõ nhịp đều đều những đặn, tới những cơn gió vui đùa trong miên man Hàng Quạt để thêm làm những tà áo ai khẽ đong đưa, đong đưa…

           Để ai ngơ ngẩn một tà áo trắng khẽ ngang qua buông lơi tóc dài trên phố, để ai sửng sốt lúc chợ Hôm dập dìu khi trời vừa tắt nắng, còn lắng nghe cả những khơi nguồn sông Tô Lịch thêm ngẩn ngơ… Tôi muốn được trở về đền Kim Liên dọc ngang cùng Trấn Quốc, để thấy bình yên thanh tịnh nơi tọa thích khoan thiền…

          Tôi nghe hào hùng Hoàn Kiếm, giục giã đền Ngọc Sơn, nơi cụ Rùa trăn trở với nhớ thương và còn đến Tháp Bút nơi ngàn năm mãi viết. Tôi muốn lên Hàng Cót rồi rẽ về Hàng Than mong rực cháy lửa đam mê, nơi nồng nàn còn đó ở Hàng Vôi, tôi yêu Hà Nội nơi hàng cây bờ cỏ, nơi hồng đào Nhật Tân khởi sắc trước Xuân về với Hàng Đào mấy độ, nơi hội tụ đủ màu Hàng Mã vui chơi chợ hoa ngày Tết.

          Để rét về ai run run trong mắt, thấy Hàng Gai như xắt lại nỗi niềm mà riêng chạnh thêm đau, khi tình đầu rẽ qua Hàng Ngang bỗng dưng nghẹn ngào chẳng đặng. Còn đâu nữa về Hàng Bạc làm nhẫn cưới bằng vàng, còn đâu nữa mà đến Hàng Da để tìm giầy tìm dép sắm sửa muốn về với miền chỉ có những yêu thương…

         

Ảnh: Cao Kỳ Nhân

Cùng với dòng chảy thời gian đến vật cũng đổi sao cũng phải dời, Hà Nội tôi yêu có điều còn, điều mất… Tôi như muốn đứng trên cầu Long Biên mà ngậm ngùi nuối tiếc, nhìn dòng sông Hồng sóng cuộn trào rên xiết, xuôi theo dòng để biết, đã có biết bao nhiêu nước chảy qua cầu.

         Tôi lại muốn nhìn ra xa thật xa, kia là bãi ngô đang lên xanh rì trên cát trắng của mùa xuân. Và rồi tôi lại nhủ lòng, Hà Nội có bao giờ bỏ ta, luôn dang rộng yêu thương để ôm ta vào lòng như đứa con xa khi trở về bên mẹ.

Tôi nghe thênh thang mùi hoa sữa ở Cổ Ngư, hồn chứa chan kia là ga Hàng Cỏ, đã có biết bao nhiêu con người đi, đến, ngược xuôi để tìm về với Hà Nội?

         Mỗi một con đường, mỗi một góc phố luôn chứa đựng những thân quen, mỗi một cái tên của từng con phố cứ ngân nga, ngân nga trong lòng tôi như một giai điệu không lời đẹp mãi, vang mãi… Hà Nội là một bài ca tự Hà Nội đã cất cao lên từ trong sâu thẳm trong nó, nơi trái tim của hàng triệu người yêu Hà Nội.

Tôi nhớ những buổi sớm mai, tôi nhớ những khi đêm về… Hà Nội với những tiếng rao muộn vẫn vọng vào lòng phố mỗi đêm, Hà Nội với những tiếng chim muộn bấp bênh cùng với lời thở than… Tôi rất yêu Hà Nội khi đêm về, những con phố cổ của Hà Nội về đêm lại càng tĩnh mịch hơn bao giờ hết, nhưng lại mang được ” cái hồn” của Hà Nội. Những gì thanh lịch nhất, cổ kính nhất đều hiện hữu ở nơi đây.

Ảnh: Ngô Quý Đức

“ Phố bình yên

là phố của ngày xưa
Phố ngái ngủ

dưới bóng hoàng lan

đêm trầm vào hơi thở
Tôi tưởng mình

phiêu linh vô cớ
Tìm về nhà

trên con đường xa
Tìm về nhà

trên con đường qua”

           Hà Nội ơi..! Ta không dám nhận là ta đủ yêu, ta không dám nhận là ta đủ thương để gắn bó cả cuộc đời, ta vẫn sẽ đi và rồi lại trở về…Để như tìm lại được những điều thiêng liêng nhất. Có lẽ những thứ đọng lại trong ta nhiều nhất chính là những mùa hoa nở và những mùa lá bay…

Có những mùa thu chín

Check out our other content

Most Popular Articles