Ha Hoai Phuong

Và như vậy, có phải chúng ta đang gìn giữ, nuôi dưỡng, bảo vệ cái Đẹp hay chính cái Đẹp cũng đang giải cứu tâm hồn và cuộc đời chúng ta sau những năm tháng mệt nhoài vất vả? Có lẽ, điều trước tiên và sau rốt chúng ta cần làm là giữ cho những đoá hoa lòng đã nở không bị thời gian và cuộc sống làm cho khô cằn, phai úa. Liệu có khó lắm không?

D ạo này lên Facebook thấy nhiều người post hình hoa. Nếu FB biết tỏa hương hẳn thế giới ấy sẽ ngạt ngào ! Hoa hồng, hoa lan, hoa cúc, hoa ly, có cả xuyến chi, mười giờ… Mà hoa nào cũng đẹp. Có vẻ đẹp kiêu sa, đài các của những loài được trồng trong giò, trong chậu, được chăm bón kĩ lưỡng; có vẻ đẹp đơn sơ, hoang dại của những loài mọc an yên giữa cỏ, nở bình dị bên vệ đường.

Có cái Đẹp nào lại không làm lòng ta rung động, nhất đó lại là vẻ đẹp của hoa, kết tụ hương sắc của đất trời, cây lá? Thế mà đôi khi, tôi thấy mình dè sẻn cả lòng yêu cái Đẹp. Sợ một lần nhấn nút Like là một lần tình yêu ấy nhích thêm một chút về phía bão hoà. Bởi ở đời, cái gì nhiều quá, kể cả sự tán dương, cũng dễ làm mất đi ít nhiều tính quý báu, và đôi khi khiến người ta lầm lạc về giá trị. Nên tôi đã ngắm, đã gom hết những bông hoa đẹp trong thế giới ảo về cất giấu trong tâm hồn. Mỗi khi thấy mệt mỏi với cuộc đời cằn cỗi, tôi lại hình dung, mường tượng, phút chốc thôi, để thấy lòng còn thiết tha…

Kí ức tuổi thơ tôi là cả một miền hoa dại. Hoa sim, hoa mua tím biếc những chiều hè. Hoa bông trang, hoa mò đỏ rực rỡ như những đóa lửa. Dọc con đường đến lớp cũng nở đầy râm bụt và ngũ sắc. Trong vườn nhà, mỗi lúc sang xuân, trắng tinh những nhành hoa mơ, hoa mận. Hàng cau trước cửa, đêm đêm thả đầy những nụ bé xinh như những hạt gạo xuống sân nhà. Sáng ra, bể nước mưa bên hiên nở đầy hoa trắng. Và gốc lê ki ma đầu hè mỗi mùa đơm hoa lại rụng xuống cơ man là nụ tròn xinh xắn đáng yêu như những hạt cườm. Chị em tôi nhặt hoa lêkima, xâu thành chuỗi, đeo vào cổ, đeo vào tay, ngắm nghía, nâng niu, lâng lâng với niềm hạnh phúc tuổi dại… Người lớn mải vật lộn với cơm ăn áo mặc hàng ngày, chỉ tâm hồn tuổi thơ trong trẻo cứ ngẩn ngơ xao xuyến trước những màu hoa, những mùa hoa nở rồi tàn, hồn nhiên và lặng lẽ giữa đất trời.

Những tháng ngày thơ ấu trôi nhanh như cơn mơ. Ngoảnh lại đã thấy mình rời xa tuổi dại. Tôi chuyển nhà, xa quê, mải mê với học hành, sách vở. Ra trường, cặm cụi với nghề, với cả gánh áo cơm… Có lúc quên hẳn rằng tâm hồn cũng rất cần được ăn uống. Quanh năm, hầu như tôi chỉ còn nhớ đến hoa mỗi khi đến ngày rằm, mồng một hay lễ Tết… Tôi ru tôi trong cuộc sống phẳng lặng, ngỡ chẳng còn nhu cầu thưởng thức cái đẹp.

Cho đến một ngày, khi lang thang ra vùng ngoại thành, bắt gặp một trảng hoa vàng giữa một chiều đông Tây nguyên lộng gió. Không phải một vài dăm bông mà cả một triền đồi xao động ngả nghiêng những rặng hoa, luỹ hoa dã quỳ. Hàng ngàn đóa hoa thắm tươi khoe sắc, hàng ngàn mặt trời bé xinh vẫy gọi… Thả bước bên thung lũng hoàng hôn buổi ấy, khi mặt trời trên cao đã đi ngủ sau rặng núi xa, tôi lại thấy tâm hồn mình bừng sáng và như được tưới tắm… Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi gặp lại tôi của năm mười lăm, mười sáu tuổi. Vẫn những rung động, ngỡ ngàng, say đắm, thiết tha với những nhành hoa…

Những đóa hoa lòng năm nảo năm nao tưởng đã héo khô bắt đầu nở lại. Và tôi nhớ…tôi nhớ… sắc hoa, hương hoa những ngày tháng cũ… Những mùa hoa sen nở kín mặt đầm, những mùa hoa cải nở vàng bến sông, những đồi hoa sim – tím miên man bao chiều thương nhớ, những đêm hoa cau rụng trắng bên hè, những mùa hoa gạo đỏ nhưng nhức một miền lửa cháy… Tất cả vẹn nguyên như chưa từng bị quên lãng.

Thì ra những chi chút chắt chiu tôi góp gom thời trẻ dại vẫn còn đọng mãi trong tim. Những điều tưởng đã qua rất lâu, ngỡ chỉ thuộc về hồi ức, dĩ vãng lại thành thứ đi theo ta suốt cả cuộc đời, thành một hành trang lặng lẽ và quý giá. Đôi khi chúng trở thành gương phản chiếu mà khi soi vào đó, ta thấy tâm hồn mình vừa no nê vừa đói khát. Tôi nhận ra mình đã toan đổ lỗi cho hoàn cảnh khi không giữ được sự trong trẻo và giàu có của tâm hồn. Là chính tôi đã đuổi theo những mục tiêu, ảo ảnh xa vời phía trước, để cho tâm hồn khô cằn và những kí ức tươi đẹp ngủ yên giữa những tháng năm bộn bề lo toan vất vả.

Tôi nhớ đến câu chuyện về những người thổ dân da đỏ được thuê khuân vác hành lý cồng kềnh cho những nhà thám hiểm ở châu Phi. Sau những ngày miệt mài băng rừng vượt núi, họ bỗng dưng ngồi lại, buông bỏ hành lý trên vai xuống và không đi nữa. Họ cứ ngồi như thế, yên lặng rất lâu. Khi những người da trắng quát tháo, thúc giục lên đường, những người thổ dân đã đáp: chúng tôi đang chờ tâm hồn bắt kịp thể xác!

Có phải chúng ta, trong cuộc sống đang trôi cuồn cuộn từng giờ từng ngày, cũng đang để cho tâm hồn lạc mất thể xác? Để khi nhận ra sự mất mát của tâm hồn, chúng ta vội vã cuống cuồng đi kiếm tìm, bù đắp? Một chuyến lên vùng non cao, một hành trình về vùng biển vắng, một vài tấm ảnh chụp những bông hoa đang xoè cánh khoe sắc có đủ làm đầy sự thiếu hụt, nghèo nàn của tâm hồn? Sẽ ra sao nếu chúng ta đối đãi với tâm hồn bằng sự vá víu tạm bợ?

Xã hội càng phát triển, nhu cầu hưởng thụ của con người càng cao. Sự thoả mãn về nhu cầu vật chất trở nên dễ dàng nhưng sự thoả mãn về đời sống tinh thần lại là điều khó đạt tới. Trong muôn ngàn áp lực đời sống hiện đại, tôi đã thấy sự âm thầm níu giữ, nuôi dưỡng tâm hồn của bao con người. Những người đàn ông tỉ mỉ chăm sóc những giò lan, cây cảnh sau giờ làm việc. Những người đàn bà dịu dàng cắm hoa đặt vào từng căn phòng mỗi sáng. Những đứa trẻ chăm chỉ vẽ tranh, đọc sách bên hiên nhà… Họ làm điều đó với tất cả đam mê, thành niềm vui, thành nếp sống thường nhật. Và bao người nữa, đang tranh thủ chớp lấy từng khoảnh khắc vẻ đẹp của cuộc sống quanh mình, từ màn sương sớm đến đỉnh núi lúc hoàng hôn, từ giọt nắng mai đến chiếc lá rụng, từ cánh chim bay, làn mây trắng đến dòng thác đổ… Tất cả trở thành niềm vui sống của mỗi người, thành sự lan toả những điều nhỏ bé tích cực đến cộng đồng xã hội.

Và như vậy, có phải chúng ta đang gìn giữ, nuôi dưỡng, bảo vệ cái Đẹp hay chính cái Đẹp cũng đang giải cứu tâm hồn và cuộc đời chúng ta sau những năm tháng mệt nhoài vất vả? Có lẽ, điều trước tiên và sau rốt chúng ta cần làm là giữ cho những đoá hoa lòng đã nở không bị thời gian và cuộc sống làm cho khô cằn, phai úa. Liệu có khó lắm không?