Tôi là Phạm Tuấn.

Quản trị Tản Văn Hay từ ngày 9 tháng 2, 2021.

M ột đêm hè tôi đi lạc dưới ánh trăng, tự dưng thấy lòng mình như tìm về lối cũ. Con đường trong tim tưởng như rêu phong mờ phủ. Nhờ trăng đêm nay về gột quang sạch rêu phong, thầm lặng một mình đi dưới ánh trăng trong, bao hình ảnh, âm thanh ngày xưa chợt quay về thổn thức.

Tôi nhìn trăng thì thầm mơ ước, có phép thần tiên nào? đưa tôi về ngày ấy thủa xa xưa. Ánh trăng trong veo, sáng rạng rỡ sau mưa, sáng như ánh mắt em cười bên tôi ngày ấy. Có những phút giây đi qua rồi mới thấy, đó là bình yên, là hạnh phúc của cuộc đời. Ánh mắt nhớ nào thả vào giữa chơi vơi, em giờ nơi đâu liệu em còn có nhớ? Em, biển, trăng cùng gió trời lồng lộng, thổi vào tôi mát rượi một phần đời.

Thời trẻ trai đầy ắp sợi đam mê, dệt kỉ niệm về em thành những bức tranh không có tuổi. Trời tháng ba em tặng tôi bông hoa bưởi, ngọt ngào thơm, trắng muốt đến tinh khôi. Thời gian vô tình cứ lặng lẽ cuốn trôi , tuổi ngây thơ tôi và em giờ xa rồi xa lắm. Chỉ có tiếng cười, ánh mắt nhìn đăm đắm, em, biển và trăng cứ sáng mãi lòng tôi.

Một thời nhớ, một thời thương, một thời yêu, tôi có em tràn trề hạnh phúc, ngồi cạnh nhau nghịch những cành hoa cúc, ngắm màu tím biển chiều, cùng chờ đợi trăng lên. Khi có trăng biển bỗng thật dịu êm, đến tiếng sóng cũng rì rào thở vào đêm thật nhẹ. Đi cạnh em mà chỉ đi khe khẽ, sợ bước chân nào làm vỡ ánh trăng non. Em thích để chân trần chạy trên cát lon ton, có những lúc em chạy tràn ra ngoài mép sóng, lấp loáng bắp chân đan trong bọt trắng, lấp loáng ánh trăng để ngơ ngẩn tôi nhìn.

Tên của em cũng có nghĩa là trăng có lẽ vậy nên tôi yêu trăng nhiều lắm. Nhất là lúc vầng trăng treo trên đầu con sóng, dát bạc dát vàng trên mặt biển bao la. Vui vẻ nhiều em sẽ cất tiếng ca, nho nhỏ thôi cả những bài tôi chẳng thuộc, gió thổi tung tóc mềm tràn trên mặt, phủ cả vầng trán thơm chỉ hé miệng hoa cười.

Vòng tay qua đầu em ngước mắt nhìn tôi, nhìn thật sâu, thật lâu thấy cả bóng trăng trong mắt. Trăng trong veo trên trời xanh ngằn ngặt, dưới biển bao la lấp lánh những ánh vàng. Trăng hào phóng cả với những con sóng lang thang, không thích đổ vào bờ mà cứ lửng lơ dập dềnh nửa này nửa nọ. Có khi sóng tiếc trăng, tiếc gió nên mới lững lờ đợi trăng dội vàng lên mặt cát.

Đẫm đìa màu vàng rồi sóng mới chịu đổ xuôi, gió rì rào còn tiếng sóng lao xao, tiếng em thầm thì; anh ơi biển hát, còn em thích chạy tung tăng trên cát, tóc xõa bập bềnh với cái miệng cười tươi.

Chạy xe dọc men bờ đón gió mát biển khơi, em mở cửa sổ trời và lại hồn nhiên hát. Tinh nghịch chọc chân tôi rồi lại tự mỉm cười. Trăng cứ chạy theo cùng với chúng tôi, gió nâng tiếng cười em vang xa lảnh lót. Có biển, có trăng có em hồn nhiên hát, tôi từng đi qua giây phút đẹp nhất đời.

Trăng treo phía rừng thông đen thẫm núi xa xôi. Ngoài xa nữa là núi của đảo Cát Bà xanh đen đậm, nhìn ra xa tự dưng em trầm lại. Ánh mắt chợt buồn vương nhẹ nỗi ưu tư.

Ảnh: Ngọc Châu

Em và tôi ngày ấy còn trẻ măng, mơ ước cũng mênh mông nên hay tìm ra biển. Cùng nắm tay đi dọc theo bờ cát, nghe biển thở tiếng đêm, gió hát tiếng trùng khơi, vầng trăng trên cao cũng chiều kẻ mải chơi, cứ tung rắc vạn ngàn màu bạc lên ngọn sóng. Đẹp như thế mà giờ chỉ là hình bóng, khi tình xưa như bọt sóng tan rồi.

Hôm nay nhìn trăng chỉ có một mình tôi, lòng tôi đơn côi như trăng một mình vò võ, chú Cuội, chị Hằng chắc ra chơi ngoài ngõ. Để mình trăng treo trên cao lơ lửng suốt đêm dài. Thoáng nhớ chút thôi rồi mai lại ngày mai, lại cuộc sống với bao nhiêu bề bộn. Có những phút giây thấy lòng chộn rộn, khi kỉ niệm xưa không rủ vẫn quay về.

Cuộc đời nhiều khi cũng giống một cơn mê, chuyện tình yêu hóa ra chỉ là giai đoạn. Và tình cảm cũng không là vô hạn, nhớ trăng thì hãy cứ đi tìm. Kỉ niệm buồn thì cứ để lặng im, đừng khơi lại để làm đau mình mãi. Kỉ niệm đẹp thì cứ nên khắc khoải như con sóng dùng dằng chẳng chịu đổ buông xuôi. Em, biển và trăng tôi sẽ giữ trong lòng. Để có những khi ngập tràn lên nỗi nhớ, sẽ khe khẽ nhẩm theo lời hát. Lại sẽ thấy lòng mình trong mát như lúc bên em, bên biển dưới ánh trăng.