moc-nhien

Tôi là Mộc Nhiên

Thành viên của Tản Văn Hay từ 9 tháng 4, 2021.

R ét lại về trong heo may, mưa phùn và gió bấc. Rét đuổi theo ngày, rét bắt cả đêm. Trời trăng trắng, dần sạm thêm. Bao chênh vênh, nỗi nhớ rền. Có gì như xoắn bện la đà. Có gì như thấp thỏm vương say. Tôi hứng rét bên tay. Nhưng chẳng rõ vơi đầy. Rét quê xưa lại tìm về. Miên man nặng trĩu. Đôi luồng hối hả, rét quấn vào nhau, lạnh nồng, ấm khởi. Trời đan nghìn sợi. Nỗi nhớ mùa pha. Rét thuở quê nhà. Ai từng cóng đợi…

Cái rét ở quê không ồn ào. Nó từ từ đến độ bình tĩnh thản nhiên. Khi lũ trẻ vẫn cười nói bung biêng phong phanh quần áo. Những đôi má, đôi môi nứt nẻ khô giòn rớm cả màu máu con con mà vẫn tươi tắn hân hoan mải chơi khi về nhà mới nhận ra trời đang rét. Tiếng rao của vợ chồng người bật chăn bông chở đi khắp xóm. Nhà bật chăn năm cân, nhà thì bảy cân. Chiếc chăn bông mới bật trắng phau chắc nịch được bố mẹ tôi lồng vào chiếc vỏ nhung đỏ rực in hình hoa cúc, con công duyên dáng. Cứ thế mà ấm êm cho tôi ngủ xuyên đêm quên cả bao lần trời vời vợi sáng. Có những ngày, quê rét đến độ thấu thịt thấu xương.

Sương mù giăng kín cả bình minh lẫn chiều tà. Nương bãi ruộng vườn hanh khan rộp rời uể oải. Trận mưa phùn đi qua ghé lại, lá hẩy lá rung cành. Gió vờn xoáy chậm nhanh. Rét mài trơn cán cuốc. Bố quần quật từng thước. Đòn gánh mẹ bưng ròng. Việc nhà nông nào xong. Rét đến cáy còng. Quê tôi vẫn tảo tần giữa bốn bề đầy rét.

Rét nhuộm ngõ về, rét phủ bờ ao. Những bụi cỏ gianh chạm nhau vào bật lên thanh âm bằng gió cứa. Bè rau muống điểm hoa. Mấy quả cà chua xanh vàng chín ửng. Cải ngồng lững thững, nở vàng nhành hoa. Gà con lân la, rúc trèo cánh mẹ.

Chao ôi là thú vị. Cái rét làm tay tôi cứng quèo nguệch ngoạc bên sách vở. Cái rét cũng làm cho tôi được ấm áp bên bếp lửa cháy đượm than hồng. Rét về cơm nóng mỏi mong. Nồi cá rô đồng kho tương đậm bùi, thơm ngọt. Bát canh hôi hổi chan lẫn tiếng cười. Nhà luôn đủ người bên nhau quần tụ. Rét có là chi, rét có sá gì. Quê tôi quanh năm miền bắc. Quanh năm xen mùa rét. Nếu rét không về, đất trời lòng người quay quắt lê thê. Tự bao giờ rét chẳng còn là quy luật của tự nhiên mà còn là sự tuần hoàn khắc khoải trong lòng mỗi người như thế.

Người ta thường sợ rét, lo rét nhưng chưa từng ác cảm, xa rời hay xoá bỏ lãng quên. Cây cối vạn vật có thể đâm chồi nảy lộc sinh sôi vào mùa xuân, nhộn nhịp phương trưởng bên mùa hạ. Thổn thức, nồng nàn vào mùa thu thì mùa đông sẽ là cơ hội cho tất cả rèn giũa, nghỉ ngơi, trau chuốt tuyệt vời. Giữa lạnh mùa khắc nghiệt. Bản năng chống chọi, ý chí kiên cường hay cả khát vọng sống mãnh liệt yêu thương.. tất cả sẽ được thay da đổi thịt. Mùa rét, mùa đông đâu đó nghiêm khắc lạnh lùng như người đàn ông trung niên mà thẳm sâu bên trong đầy ấm áp. Rét chẳng tự nhiên sinh ra và cũng chẳng tự nhiên mà mất hẳn. Rét vẫn hẹn ta theo vòng quay bốn mùa không hề lỗi nhịp. Rét nơi nào mà chẳng ít nhiều giống với nhau. Chỉ là những mùa rét trước, tuổi thơ đã qua mau. Mùa rét sau ai rồi cũng lớn. Ai rồi cũng phải xa quê, nghẹn ngào nỗi niềm thương thương nhớ nhớ. Nỗi nhớ ấy, rét nào đông cứng lại như tuyết như sương mà tan chảy vấn vương suốt chặng đường quê ngày ấy.

Mùa rét nữa lại tràn về. Ai loang lòng một nỗi nhớ quê. Ngoài kia nhộn nhịp. Ấm áp trong phòng. Tôi cuộn mình vào chiếc chăn lông đủ xua đi cái giá lạnh. Vậy mà lòng tôi hay lòng của bao người lại gieo neo niềm thiếu thốn. Thiếu đi những cảm giác nồng nàn của vị rét quê xưa. Tôi tìm bếp củi, tôi ước than hồng, lửa ơi được không. Trộm thèm rồi ngơ ngác…Đâu còn rét của ngày quê, gió bấc mưa phùn tái tê. Nơi cha mẹ vẫn chờ ngóng các con về. Con nhớ quê giữa mùa đang ngập rét.

Minh họa: Lê Hương