Dù công việc trong ngày có vất vả bao nhiêu tôi vẫn không bỏ thói quen đọc sách ban đêm. Đọc sách trong đêm tôi như thấy mọi giác quan cùng tập trung vào trang sách và vạn vật xung quanh cũng nín thở dõi theo cùng rung ngân những cung bậc cảm xúc.

                         Đêm nay, sau một ngày làm công việc đánh vôi vữa, khuân gạch trợ giúp anh thợ xây lát lại cái sân gạch nhà mình, nhuốm nước xi măng đôi bàn tay của tôi trở nên nhăn nheo thô nháp. Tôi xoa bóp xuýt xoa đôi bàn tay của mình, chợt nhớ đôi bàn tay của nàng quý tộc Scarlett. Scarlett nhân vật chính trong tiểu thuyết trứ danh “Cuốn theo chiều gió” của nữ nhà văn Mỹ- Margaret Mitchell tôi đọc và mê từ thuở sinh viên.
Thời gian đã quá lâu tôi không còn nhớ chính xác nội dung cuốn sách nhưng tôi không thể quên nhân vật Scarlett. Scarlett lâm vào cảnh bước đường cùng của sự khánh kiệt túng quẫn không có ai để bấu víu, nàng đành nghĩ đến chàng Rhett Butler người từng yêu nàng say đắm.
           Lao động chân tay nhan sắc xuống cấp, váy áo cũ mèm, không có tiền mua mới, nàng nhanh chóng cho người tháo rèm cửa cũ đang treo trong phòng may vội một chiếc đầm lộng lẫy vận nó đến gặp Rhett Butler.
Mưu mẹo đàn bà không lừa được người đàn ông thông minh, sắc sảo và thực dụng. Trong khi trò chuyện, Rhett Butler ranh mãnh bất ngờ lột bỏ chiếc bao tay trên tay Scarlett để trần đôi bàn tay nuột nà giờ đã xấu xí chai sần đồng thời lột trần mục đích của chuyến thăm này không phải vì tình yêu!
“Cuốn theo chiều gió” sau đó được chuyển thể thành phim, hình ảnh này, đoạn phim này ám ảnh tôi theo tôi mãi đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại tôi liên tưởng tới đôi bàn tay của tôi làm tôi xúc động.
“Giàu hai con mắt, khó hai bàn tay”. “Bàn tay ta làm nên tất cả”. Con người luôn tự hào về những thành quả tự bản thân làm nên nghĩa là tự hào về đôi bàn tay của chính mình. Nhưng vì quá quan trọng vẻ đẹp của hình thể bề ngoài mà đôi khi lại giấu đi đôi bàn tay đáng kính! Là tôi đây, tôi hiểu được giá trị đích thực của vẻ đẹp đôi bàn tay, nhưng chính tôi cũng không đủ tự tin đeo lên ngón tay của chính mình chiếc nhẫn xinh trang sức công sức của chính đôi bàn tay mình làm ra!
                        Tôi yêu đôi bàn tay xấu xí của tôi nhưng tôi sợ vẻ đẹp hào quang của chiếc nhẫn khiến người ta nhận thấy đôi bàn tay sần sùi thô ráp của tôi! Mỗi khi xuất hiện ở đâu đó phồn hoa yến tiệc nơi tất cả các phụ nữ đều mặc những váy áo đẹp nhất bày tỏ sự sang chảnh rạng rỡ lộng lẫy tự tin, sẵn sàng đón nhận và cũng sẵn sàng siết chặt bàn tay, ôm hôn thân thiện bạn bè thì tôi tự ti e ấp giấu đôi bàn tay của mình trong túi áo.
Cầm “Cuốn theo chiều gió” trên tay, tôi lật mở kiếm tìm những trang những chương mà tôi từng thích để đọc lại. Ngoài hiên gió ào ào cây xạc xào lá, khe cửa sổ cánh cửa run ngân. Tôi cất sách lên giá sách, rón rén lấy chăn ấm đắp thêm cho anh nằm im bên anh, ngắm bàn tay mình trong ánh sáng nồng nàn tỏa ra từ chiếc đèn ngủ, lắng nghe những giây phút đầu tiên của một mùa đông đang về.
           Tôi không thấy bàn tay tôi xấu. Tôi thấy tay mình đẹp một vẻ đẹp giống như là cô Tấm giây phút từ trong quả thị chui ra đời trần chẳng thấy đâu những vết chai sần những đường gân xanh mướt. Đôi bàn tay tôi nhớ đôi bàn tay từ ngày xưa. Đôi bàn tay sơ sinh bé xíu. Đôi bàn tay ôm bầu vú mẹ. Đôi bàn tay bế em. Đôi bàn tay ra đồng cấy lúa. Đôi bàn tay nứt nẻ mùa heo may. Đôi bàn tay “chúng em làm kế hoạch nhỏ”. Đôi bàn tay làm mẹ với bao lo toan cực nhọc, chỉ những khi đêm về khí trời dịu lại, ánh trăng như tơ lụa, ngắm con, đôi bàn tay chồng vợ dệt những giấc mơ…
Thoắt đấy đã ngoài năm mươi! Đôi bàn tay đọng lại dấu ấn của thời gian. Bạn gái nhiều lần đến nhà vận động tôi đi làm đẹp những ngón tay, tôi kiên quyết lắc đầu:
– Tay tôi xấu lắm tôi không làm đâu!
– Sao kỳ vậy? Xấu mới phải làm cho đẹp chứ!
– Lao động suốt ngày làm đẹp làm gì chứ. Quét xanh đỏ lên tay tôi không thấy đẹp đâu, ngượng lắm!…
                        Đêm nay trời trở gió, lẻn vào gió là những tiếng mưa, tiếng mưa nhẹ nhẹ như tiếng dế bay bay những làn mỏng như khói làm mờ ô cửa sổ bằng kính trong suốt không màu. Tay ải tay ai. Chẳng có tái xuân hồi xuân nào cho đôi bàn tay từng trải qua những gian khó mà chỉ có thành quả từ những đôi bàn tay chính là vẻ đẹp đọng lại với thời gian!
Chui vào chăn ấm anh. Đặt tay lên eo anh. Áp má lên ngực anh. Bàn tay chồng vợ đan trong nhau. Gió ngoài kia vẫn thổi, xao xác, xác xao. Đôi bàn tay ấm nồng đôi bàn tay…