Tôi là Nguyễn Thắm

Thành viên của Tản Văn Hay từ 11 tháng 5, 2021.

C hiều nay qua phố mưa bay, tôi ghé quán cà phê cũ, nhưng người xưa đã rời xa vòng tay. Từng giọt cà phê rơi tí tách hoà với tiếng mưa rả rích, mưa ào trắng xoá, phố phường buồn tênh, trong tôi lại thổn thức những niềm thương.

Tôi còn nhớ như in những ngày đầu đông ở thành phố nay đã thuộc về miền ký ức xưa cũ này. Khi cơn gió heo may lưu luyến là vàng. Tôi và mối tình đầu thơ ngây tay đan trong tay, chân đạp xuống đám lá vàng khô rải khắp phố phường, cùng nhau đi qua góc phố phủ màu rêu phong phảng phất buồn.

Tôi mỉm cười hạnh phúc, gục đầu vào vai anh. Trên ghế đá, dưới tán bàng lá đã nhuộm màu sang đỏ, kể cho anh nghe những ngày khó nhọc: “em đạp chiếc xe thống nhất cũ mèn, chở từng thúng hoa cúc hoạ mi nhỏ xinh đi bán kiếm thêm thu nhập.

Những đồng tiền ít ỏi, quý giá ấy chính là nguồn thu nhập chính giúp em vượt lên sự nghèo khó, tiếp tục theo đuổi ước mơ trên giảng đường đại học. Chính vì thế em yêu cúc hoạ mi, yêu say đắm loài hoa nhỏ xinh ấy, cánh hoa trắng ngần mỏng manh, nhuỵ vàng nhỏ xinh nhưng mang hương thơm ngan ngát của hương đồng cỏ nội, loài hoa nhỏ bé báo hiệu cho mùa đông lạnh giá đang choàng mình nuốt chửng những vấn vương sót lại của mùa thu”.

Vì thế mà mỗi lần đi ngang phố, thấy bóng dáng hao gầy của người mẹ, người chị, người em tảo tần đang rao tiếng rao ngọt ngào mời gọi mọi người mua hoa, tôi lại bất giác nhớ về những ngày khốn khó ấy. Tôi chạy theo để mua một bó cúc hoạ mi. Loài hoa nhỏ xinh mang cả mùa đông tê tái trở về. Khúc giao mùa luyến lưu, da diết, ru hồn tôi trở về những điều xưa cũ. Biết bao ngổn ngang lại ùa về, những ký ức xanh xao, những ngọt ngào thủa thanh xuân bên người.

Ánh mắt ấy, đôi môi ấy, nụ cười ấy, giọng nói lúc trầm lúc bổng ấy cứ văng vẳng trong tâm trí, khiến lòng tôi cồn cào bao nhung nhớ. Nhớ quay quắt hình ảnh hai đứa đang thu mình, co ro dưới mái hiên xa vắng. Cơn mưa đến bất chợt, mưa rả rích không thôi, dễ khiến người ta xích lại gần nhau hơn.

Tôi đưa tay hứng những giọt mưa rơi tí tách từ hiên nhà,cười nói với anh rằng: yêu phụ nữ là phải kiên trì, phải chấp nhận tính cách sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa dông bão”. Anh nắm lấy bàn tay tôi rồi mỉm cười: “Anh chẳng sợ mưa dông bão tố, chỉ sợ đường đời một mai thiếu bóng em.” Ôi những ký ức ngọt ngào, nay tan vào làn mưa bay trắng xoá.

Thế rồi tôi và mối tình đầu cũng chia tay vào ngày mùa đông lạnh giá. Trong cái nghèo khó, một người con gái luôn khát khao đến chân trời mới. Tôi đã quyết tâm rời xa nơi này để vào nam lập nghiệp. Tôi đã buông tay anh vì những ngày tất bật, cuồng quay với công việc, giữa bộn về lo toan của cuộc sống. Vì sự vô tâm, vì những khoảng cách không lời, đã vài lần tôi làm tổn thương bằng dòng tin nhắn ngắn ngủi: chúc anh sớm tìm hạnh phúc mới.

Đến một ngày, lướt facebook thấy hình ảnh anh tay trong tay cùng cô dâu tiến vào lễ đường. Lúc ấy trong tôi ngổn ngang những nỗi niềm. Chẳng phải chính mình đã lựa chọn rời xa nơi ấy, chẳng phải mình đã xác định sẽ có ngày này. Nhưng trong tôi vẫn trào dâng nỗi buồn thăm thẳm.

Góc phố sau mưa - tranh màu nước - Huỳnh Trường Giang

Thời gian qua đi không bao giờ trở lại, có ai nói rằng thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất để làm dịu những nỗi buồn, để xoa dịu và chữa lành những vết thương, để những nỗi đau sẽ phai mờ và chôn vùi dưới lớp bụi của thời gian. Thế mà chỉ cần một chút cắt cớ, yêu thương, nhớ nhung lại ùa về, và bất chợt gợi lại những niềm thương.

Đi ngang con phố cũ ngày xưa, tôi bất giác với ý nghĩ buồn cười rằng “có bao giờ đi ngang lối ấy, có phút giây nào đó anh sẽ nhớ về em không nhỉ?”

Rồi bất giác tôi mỉm cười trước sự ngô nghê của một người đã qua tuổi xuân xanh mộng mơ, đang ở độ trưởng thành chín chắn. Đang miên man trong ký ức ngọt ngào, ông chủ quán cũ mời tôi ly cà phê trứng, mở bản nhạc xưa tôi hay yêu cầu và ngồi kể cho tôi nghe về anh:

“Anh kỹ sư ngày ấy của em hay ghé quán anh lắm, có cô vợ giáo viên xinh lắm, cô con gái như nàng tiểu công chúa. À nó hay nhắc về em, kể cho cô vợ nó nghe những kỷ niệm đẹp thời sinh viên nghèo khó giữa em và nó. Thằng ấy tính ra si tình phết”.

Ông chủ nheo mắt nhìn tôi thăm dò. Tôi cười rạng rỡ. Biết anh hạnh phúc bên gia đình nhỏ và vẫn nhớ về tôi như kỷ niệm đẹp. Bất giác tôi thấy lòng mình dịu nhẹ, bình yên. Tôi thầm cảm ơn cuộc sống, có lẽ cuộc đời này đã có sự sắp đặt sẵn. Người ta gặp nhau là cái duyên, đến với nhau là cái nợ. Thấy anh hạnh phúc, lòng tôi cảm thấy vui lây và ấm áp vô ngần.