Đ ôi khi, chỉ là đôi khi thôi nhé, muốn chạm tay hái mặt trời. Muốn tất bật những ngày vui, muốn chiêm bao những ngày buồn. Mặt trời có khi nào cạn lời thế gian?
Mặt trời là kẻ cô đơn nhất đời. Băng qua tối tăm vượt qua hỗn mang, thân phận nó được lập trình hoàn hảo bởi nguồn năng lượng của chính nó, vỡ òa những màu xanh trên mặt đất này, nóng bỏng những sinh sôi ở vạn vật này. Vậy nhưng loài người yêu thương nó, muốn ngắm nhìn nó thì cũng phải đợi lúc nó hấp hối sau những núi đồi hay khi nó bắt đầu manh nha tái sinh trên những mênh mang vô cực.
Có những ngày nhức nhối gió mưa, loài người muốn tìm kiếm nó để yêu thương an ủi, để chia sẻ những tanh hôi nhơ nhớp bùn lầy, để ấp ủ hi vọng sự choàng tỉnh tinh cầu. Nhưng nó biệt tăm biệt tích trong những thế lực chớp giật mưa giông. Nên, nó là kẻ chỉ có thể cho đi mà không thể nào nhận lại. Đó là bi kịch mặt trời, bi kịch của ánh sáng.

Đừng bao giờ tin rằng ở đời người ta chỉ cần cho đi chứ không cần nhận lại. Nói không cần nhận lại là một sự giả tạo bác học. Mặt trời cũng thế, nó chẳng bao giờ muốn cô đơn và hơn tất thảy ai ai cũng ước thà là một thứ bình thường để sòng phẳng yêu thương còn hơn là một thứ chói chang chủ nợ cô độc. Tôi nợ mặt trời một cuộc đời, bạn nợ mặt trời một nhân sinh, dương gian nợ mặt trời một bầu sinh khí.

Một ngày, nhiều ngày, trăm vạn ngàn ngày mặt trời cày xới thế giới này, nuôi nấng thể xác, ban ơn minh bạch, tặng thưởng hào quang, định đoạt hưởng dương, dẫn truyền nhiệt huyết. Kẻ thù truyền kiếp duy nhất của mặt trời là hồn ma, đừng bao giờ nghĩ hồn ma dật dờ, hồn ma luôn vội vàng, vội vàng như thứ cà rồng run rẩy thối rữa chạm bình minh.

Cho nên những kẻ tối tăm thường nỗ nực và biết quý trọng thời gian hơn là đám người minh bạch. Bởi vậy đôi khi, thường khi, nhiều nhiều khi sự minh bạch chết một cách bất đắc kỳ tử, ánh sáng trở lại thì cũng chỉ phơi bày thêm một nghịch lý, đó là: bóng tối hồn ma đã nhiều lần bóp cổ quang minh, bức tử ánh sáng.

Mặt trời cứu thế, mặt trời cứ nô bộc trong cái vòng quẩn quanh sinh tử, nó cần cù tô vẽ màu xanh, nó vươn vai khấp khởi hình hài, nó miệt mài bao tường chắn lũy. Nhưng đôi khi, lại là đôi khi chỉ một đêm thôi loài sâu vô danh đã nuốt chửng đền đài, đã cạn kiệt mầm nhựa, đã nham nhở thiên thanh, đã tanh bành thế cuộc. Chạm tay hái mặt trời để treo ngược bóng đêm, chạm tay hái mặt trời để mang về làm thuốc chế bùa trừ yêu.

Cứ nghĩ, cứ tưởng, cứ thản nhiên rằng mặt trời là chủ nợ, là một kẻ luôn ban ơn, bố thí niềm vui, sự an lạc và ánh sáng đến thế giới này. Nhưng thực tình mặt trời lại cũng là một con nợ chúa. Bởi nó yêu thương thế giới này nên nó phải đa mang, đã yêu thì phải làm cho kẻ được yêu hạnh phúc. Cho nên mặt trời muôn đời cuồng nhiệt, giả sử nó không xuất hiện đều đặn như một nhịp sinh học thì nhân gian lấy ai đếm ngày tính tháng, làm gì còn sinh tử, làm gì còn cát bụi. Thế nên mặt trời biết mình mắc tội, mắc nợ với đời. Muốn thoát khỏi chữ nợ xin hãy ngừng yêu thương.

Một buổi tà dương, tôi lang thang trên những phố đời tẻ nhạt, bỗng thấy mình như một đứa thiếu dương khí. Thời gian nhợt nhạt trên những đôi môi cười, bóng tối bon chen trong những ánh mắt người. Dửng dưng cụp mi. Tôi cũng nhận ra sự cô đơn của mình, sự cô đơn mà biết bao những người cô đơn từng cô đơn như tôi.

Những sắc màu thẫm đỏ mà loài người thường gọi là hoàng hôn đang dìm những tinh khôi và luồn lách hòng bóp cổ dòng thủy triều đang dâng đầy ở đâu đó. Chỉ khi thiếu yêu thương con người ta mới thấy cô đơn, chỉ khi thiếu yêu thương vạn vật mới cảm giác hụt hẫng dương khí. Tôi mê man nhoài vào không gian, những tưởng chạm tay hái mặt trời. Mặt trời của tôi, mặt trời của bạn và của bao người đang yêu thương bạn. Đừng bao giờ ngừng yêu…