Một tản văn của Trần Hiền
Hiên đi vào nắng hay nắng về ngập hiên, chỉ thấy bóng ti gôn đã họa khắc thật rõ lên vách tường đơn, và bông hoa trong mắt đã hồng lên rực rỡ, hồng lên dáng hình như tim vỡ. Thì ra bao lâu nay vẫn thế, giàn ti gôn vẫn đón nắng cùng với hiên nhà, chỉ có ta là cứ đổi thay mãi. Ta cứ lớn rồi cứ đi, ta quen bao người, ta quên bao người. Bao người đến cùng ta đón nắng mai nơi này, bao người bỏ ta lại trong biển trời xa xôi.
Một sáng thức dậy nơi ngôi nhà cũ, theo thói quen chân bước ra hiên nhà. Nắng sớm rọi xuống qua mắt, mỏng mảnh như tơ khói, li ti muôn ngàn hạt bụi lóng lánh chảy trong dòng nắng. Bình minh lên tự bao giờ, chỉ thấy nắng đã bắt đầu xuyên ấm áp tắm táp lên da mềm. Nắng vắt vẻo rơi giữa sàn nhà, trên lá cây hình răng cưa, khẽ hôn lên đóa ti gôn còn ướt sương sớm. Nắng họa hình thành những hình khối khác nhau, hình chữ nhật, hình vuông, hình tròn, hình vệt dài như tia sáng sau đuôi sao băng, hình trái tim, hình ngôi sao không đủ cánh,… Ta đưa tay bắt nắng, theo bóng nắng lí lắc múa máy những ngón tay, rồi khe khẽ mân mê hình nắng trên bức tường gạch đã hêu cũ. Ta đuổi bắt từng giọt nắng rơi giữa hiên nhà, thả mình nằm dài giữa hiên cho mát lành thấm dần qua da mỏng.
Một cảm giác mát mẻ từ đất mẹ thấm đẫm vào da thịt, tim gan, một tuổi ấu thơ bé bỏng đang vươn dậy trong hình hài người phụ nữ ba mươi lăm tuổi đầy những vết nhăn chao chát trên khóe mi của chính mình.
Chao ơi, tuổi tác và những nếp nhăn chỉ là bằng chứng cho sự trưởng thành bằng tâm trí, mà tâm hồn ta mãi neo lại nơi bến bờ bé dại của cái sự trẻ con hồn nhiên mãi, nơi đáy hồn ta luôn mong muốn tìm về. Để những vết nứt sâu nơi chân trần bớt nhức nhối bởi những tháng ngày bươn chải giữa đời trôi. Và trái tim nơi lồng ngực nhỏ được tắm táp mãi bởi dòng suối mát an lành.
Ta yêu bình minh nhất không chỉ vì những buổi sớm ngồi đếm nắng rơi bên hiên nhà, ngó cha mẹ già tập thể dục dưỡng sinh nơi sân nhà đầy hoa cỏ. Ta yêu bình minh bởi đất trời đã được màn sương đêm gội rửa hết những bụi bặm của ngày hôm qua, thấm ướt bụi đường, tắm táp cỏ cây, con đường, lối vắng.
Và nắng, nắng đầu ngày trong veo nhất, sẽ hong khô từng vạt cỏ ướt sương, cho một màn trời mới nhô lên tinh khôi đầy trong trẻo. Để ta thấy mình hồn hậu như là nguyên thủy, là chính mình của những bình yên rất khẽ, đằng sau muôn mặt nạ giữa đời nhiều toan tính, lắm e dè, nghiệm suy.
Một bình minh bắt đầu cho tiếng dế nơi đồng vắng lại cất tiếng đàn ca, để tình yêu muôn thuở với đất sẽ mãi hoài bền bỉ. Dẫu xe cộ có ầm ào huyên náo, cũng chỉ rộn ràng một vài khắc trong ngày, trong tháng, trong năm, còn tiếng dế nơi góc vườn ca hát, dẫu muôn đời vẫn cất tiếng nỉ non. Người ta có yêu cuồng sống vội, vẫn nhẹ lòng mỗi ngày mới sương tan, choàng thức dậy trên một mảnh giường đơn nào đấy, dù khách sạn hay nơi góc chân cầu, vẫn ngỡ ngàng dụi mắt trước bình minh, vẫn là khoảng khắc duy nhất, cái tôi sâu kín trong lòng được vỡ òa gội rửa. Được sống là chính mình, khoảnh khắc nhỏ hiếm hoi.
Những tán cây sẽ tắm sương thật mát, ngủ một giấc dưới vành trăng khuya khoắt nghe tiếng côn trùng rả rích hát ca, rồi sớm dậy vươn vai từng nhánh lá, rung rinh gân mềm thả mình trong gió mê say. Những tia nắng đầu ngày sẽ hong khô mi mắt nơi thân già nâu cỗi, vuốt ve những cành mềm hôn mãi những nụ hoa. Nắng sẽ nhảy nhót trên từng cành lá, đánh thức dậy muôn bài ca quang hợp, để cây lại tỉ mẩn gom nắng giữa gió lành, làm mát rượi tấm phổi lớn của không gian. Dẫu cho ngày hôm qua có sấm chớp mưa vùi, sau một đêm dài bóng đêm phủ lối thì bình minh lại đón chào ngày mới, những chồi non cựa mình hé hé mắt ngó xa xôi. Nghe trong gió sớm có tiếng thầm thì rất khẽ, nắng thức dậy rồi, nắng mới lại lên. Mây xanh trắng tựa như tấm lụa mỏng, vẩn vơ hiền đính vạn hạt nắng rơi.
Và ta sẽ lại chân trần thật khẽ, bước gót mềm lên hoa nắng giữa hiên nhà, như trêu đùa như chạy tìm trong nắng những dáng hình của muôn thuở xa xôi. Và cha sẽ lại đánh tiếng nhắc nhở, này đã lớn chứ chẳng phải trẻ con, cứ chạy nhảy trêu đùa cùng bóng nắng, hàng xóm thấy họ lại cười trêu cho. Mẹ âu yếm ngó con mình trong nắng, hình hài ấy vẫn bé nhỏ quá chừng. Cha nói mẹ nó nặng hơn bà nhiều rồi đấy, bồng nổi bà lên còn đủ sức đó mà, mẹ cười cười nó còn bé dại thế, vẫn là con bé ngày xưa hay chọc nắng trước hiên nhà. Kìa tóc bím đôi mắt to tròn ngây ngô giương lên cười với nắng, lòng một thoáng an yên, ấu thơ ghé thăm lòng. Ba mẹ mỉm cười cho bình minh bỗng tinh khôi kỳ lạ, nắng đậu trên bàn chân bỗng ấm nồng thật khẽ, có dẫm nắng được đâu, nắng đậu lên trên rồi.
Hiên đi vào nắng hay nắng về ngập hiên, chỉ thấy bóng ti gôn đã họa khắc thật rõ lên vách tường đơn, và bông hoa trong mắt đã hồng lên rực rỡ, hồng lên dáng hình như tim vỡ. Thì ra bao lâu nay vẫn thế, giàn ti gôn vẫn đón nắng cùng với hiên nhà, chỉ có ta là cứ đổi thay mãi. Ta cứ lớn rồi cứ đi, ta quen bao người, ta quên bao người. Bao người đến cùng ta đón nắng mai nơi này, bao người bỏ ta lại trong biển trời xa xôi. Vì chính ta nữa ta cũng đã đổi khác, những ân tình há chẳng thể nguyên vẹn giữa tháng cùng năm trôi. Ta đi thấy ta của những yêu thương không bao giờ mất cũng không hề vơi cũ, bởi mái nhà đón ta về luôn nguyên vẹn tình thân. Để mỗi sớm mai giữa buổi sáng yên lành, lại ngẩn ngơ ra hiên nhà đón bình minh trong vắt. Nắng sẽ lại họa hình trên sắc vỡ ti gôn.
Để rồi bình minh sáng hôm nay, một sớm thu trong vắt và se lạnh, nắng lại hồn hậu khẽ đáp xuống cùng hiên, chuyện trò cùng hiên bao ân tình muôn thuở. Nắng nhắc ta rằng một ngày mới nữa lại đón chào ta thức giấc, trong tim ta cựa mình một mầm sống mới, một niềm yêu mới sẽ được nhen lên. Nắng đậu lên vai ta thật mềm, hôn lên tóc ta bao yêu thương ấm áp, nắng rọi lên má mềm một nụ hôn ấm mê say. Và nắng nói với ta rằng, ngày hôm qua qua rồi cô bé ạ, mọi vui buồn đều đã hóa mây trôi, sống thật chậm một ngày yêu dấu mới để yêu thương sưởi ấm những tơ lòng.
Ta bước nhẹ giữa hiên nhà sóng sánh nắng. Ta ôm khẽ tơ lòng mềm mại niềm yêu mới, tràn dâng!