27 C
Hanoi
Thứ Sáu, Tháng Ba 29, 2024

Xuân sau giêng giếng về đâu

Đào vừa ấp nụ hồng đã phai....

Mùa cải về bên núi

Cuối chiều, những sợi nắng vắt ngang...

Kèn hồng hóa Sài Gòn thành nàng thơ

Cái nắng tháng ba giữa mùa khô...

Xuân sau giêng giếng về đâu

Đào vừa ấp nụ hồng đã phai. Mai rực vàng chưa mấy độ đã tàn. Ngoảnh mặt, đã già nửa tháng ba. Chớp mắt, đã qua một mùa hoa Giêng giếng. Đếm thời gian trôi trên từng mùa hoa, sao mỏng manh, chóng vánh đến vậy. Bất giác, từ trong vô thức, câu "Kiều" của thi hào Nguyễn Du...

Cái tôm cái tép đi đưa bà còng

                                      Và để khi tấm lá sen, lá khoai nước được lật lên, trong chiếc...

Ngõ cũ

Tôi đã bước qua bao mùa nắng, mùa mưa. Chân tôi đi trên muôn nẻo đường có bằng phẳng; dốc đá, gập ghềnh. Có khi nào thấm mệt, tôi bất giác nhớ về...

Hoa gọi tên mùa

Tháng ba. Mưa bụi, nắng non với hoa xoan. Một loài hoa cứ lặng lẽ hương trong sự không mong chờ. Bởi cái rét ngọt cứ day dứt rồi dùng dằng chưa chịu hết, màu trời thì đùng đục, lây phây mưa bụi. Ánh nắng non tơ mà hời...
spot_img

Những mùa hoa xuyến chi

Những buổi chiều mùa xuân, tôi hay tha thẩn ngoài cánh đồng làng. Gió mùa xuân mơn man, nắng mùa xuân dịu dàng, đồng làng yên ả xoa dịu bao nỗi lo toan....

Nhãn tự mùa Xuân

Mùa xuân trở dạ, một tháng Giêng xanh non đã cất tiếng chào đời. Là tháng Giêng em mềm mại tinh khôi, là tháng Giêng anh mạnh mẽ ý chí trên đời hay...

Hà Nội mùa đông của tôi

Hà Nội những ngày trở gió luôn gợi cho người ta một thứ cảm xúc đặc biệt. Cái cảm xúc bâng khuâng khi lạc lõng giữa phố phường vào một ngày lao xao tiếng lá cuộn mình dưới chân người về qua trên phố. Thèm một chút hơi ấm, thèm một chút dịu dàng.            Con phố hình như dài hơn trong cơn gió lạnh se sắt, nhưng nó thật hiếm khi ảm đạm. Kia kìa, cô hàng hoa với những bó hoa đủ sắc màu. Này phi yến rực rỡ, này họa mi trong trắng, tinh khiết, này hồng thơm dịu dàng đưa hương, chỉ...

Người đàn bà khóc

T rỗi lên trong một buổi chiều những điều ám ảnh, như mưa về, như gió về, như nắng tắt, như trăng lặn, như người xa bằn bặt, như người đâu ngoảnh mặt, như những trái tím khóa chặt, nín thở thinh lặng. Buổi chiều hôn mê. Tiếng khóc của...

Hoa gạo hồn quê

Dù không hẹn, nhưng mỗi năm tôi vẫn muốn mình được trở về quê hương, muốn được vịn vào rêu phong cổ kính của làng, nơi bóng thời gian sẫm màu in lên...

Bãi giữa quê tôi

Giữa dòng biêng biếc là Bãi Giữa quê tôi, thản nhiên ghềnh đá, thản nhiên bờ cát, là thiên đường, là nơi trú ngụ của cơ man cò vạc, đa đa và bườm...

Những mùa hoa xuyến chi

Những buổi chiều mùa xuân, tôi hay tha thẩn ngoài cánh đồng làng. Gió mùa xuân mơn man, nắng mùa xuân dịu dàng, đồng...

Ban mai hồng

N àng thức dậy thật sớm ở một nơi rất xa. Ngôi nhà xinh được tọa trên đỉnh một ngọn đồi này và dưới chân của một ngọn đồi khác. Những ngọn đồi trập...

Hoa gọi tên mùa

Tháng ba. Mưa bụi, nắng non với hoa xoan. Một loài hoa cứ lặng lẽ hương trong sự không mong chờ. Bởi cái rét ngọt cứ day dứt rồi...

Mùa hoa gạo đỏ

Q uê tôi đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa nên nơi đây có...

Những vòng xe của mẹ

T iếng cọt kẹt thuở nào vẫn trở đi trở lại trong những giấc mơ...

Đồ cũ

C ó người hỏi sao cứ giữ mãi những đồ vật cũ thế, giờ ai...

Món quà của ngoại

Gió mùa đông bắc không hẹn trước, ào ạt ùa về, thổi bay vạt sấu...

Chái bếp của ngoại

Tr ong ký ức tuổi thơ tôi chái bếp của ngoại là nơi đẹp đẽ...

Nên bị gai đâm

Những thảm rêu vốn không biết dỗi hờn. Những đoá hoa không bao giờ chì chiết. Những giấc mơ chỉ một mực bao dung....

Sủng Là man dại khèn Mông

Dễ có đến năm năm tháng tháng ngày ngày tôi không về ngồi bên bậu cửa mà nhìn hoa mơ ngủ gật bên bờ...

Tương tư ở xứ Ninh Kiều

Không biết cụ Nguyễn Tuân xưa đã từng hành tẩu đến xứ này để mà ca tụng thêm cái lý lẽ xê dịch. Ninh...

Thương nhớ vùng cao

Tôi không biết thổi khèn như Lò A Sùng, tôi không giỏi bắn tên Giàng A Chính, nhưng thời gian của tôi cứ vùn...

Phù sa đàn bà

Không hiểu sao mỗi khi nhìn những dòng sông từ thượng nguồn đổ về hạ lưu dẫu tháng đông gầy, dù ngày hạ mập,...
spot_img

Tương tư ở xứ Ninh Kiều

Không biết cụ Nguyễn Tuân xưa đã từng hành tẩu đến xứ này để mà ca tụng thêm cái...

Tôi nợ Quy Nhơn một tiếng thở dài

            Đời là chốn nợ. Có khi nợ nhau một chút tình, có khi...

Thành phố dài như một tiếng khèn

Nếu ai hỏi tôi yêu TP Lai Châu nhất vào thời điểm nào trong năm, tôi sẽ trả lời...

Nơi ấy có hoa cười trên đá

Bạn đã bao giờ một mình đứng trên đỉnh núi bạt ngàn hoa tam giác mạch trắng tím hồng,...

Ký ức một miền quê

Đông về, cái xóm nhỏ yêu thương của tôi dường như ấm lên! Có lẽ, đó là cái cảm...