Tạm biệt mùa thu

             Buông bỏ hết những ưu tư phiền muộn của cuộc sống, như lá trút, hãy ươm trồng những vườn tâm hi vọng trước tất thảy quy luật cuộc đời bằng một tâm thế đợi chờ ….Tạm biệt mùa thu.

    Cuối thu, nhiệt độ lại xuống thấp hơn chỉ còn 4 độ dương, là trên cây bắt đâu ngả màu lục diệp sang màu vàng chanh rồi lại tía đỏ chỉ đợi gió heo may chuyển mùa sang đông rơi trút xuống như một tấm thảm dát vàng khắp các ngõ ngách phố phường.

                Những chiếc lá khoác chiếc áo vương giả đẹp đẽ xoáy nhé trong gió, mặc cho lòng người lãng đãng vương vấn, mặc cho vô vàn ánh mắt người nồng nàn nuối tiếc, khi vô tình gặp chiếc lá rớt rơi chạm vai khi ta băng qua đường, khi chiều buông.

    Mùa thu khiến người ta hay lãng đãng, hoài niềm lặng lẽ bên ly cafe ngắm nhân gian qua làn khói thuốc mờ ảo quyền cùng hơi sương lạnh của đầu đông, kéo một màng hơi nước mong manh trước ánh nắng cuối thu mà chẳng thế nhạt nhòa hơn.

               Lòng tôi chùng xuống khi bắt gặp người đàn bà tị nạn ăn xin, đôi mắt mờ đục vô vọng phát ra thứ tiếng của dân bản xứ (pit tø suyèn) ánh mắt, cầu khẩn, thiết tha, ao ước có được vài đồng cắc lẻ của dân bộ hành ban phát lòng hảo tâm,trước gió đông đến mong manh đầy thương cảm, giọng của bà nhỏ dần nhỏ dần chìm lẫn trong tiếng chuông gióng ngân nga ở phía nhà thờ Thiên Chúa giáo lững lững đằng xa vọng lại 6 hồi chuông báo hiệu 6 giờ, giờ tan ca, giờ của những bước đi chân người hối hả trở về nhà.

         Tất cả như bỏ lại là bà lão ăn xin sau lưng, tôi lại thấy tiếng chuông gióng lên hồi cuối,thổn thức, nỉ non đến tê lòng.

    Sắc màu cuộc sống luôn ẩn hiện quanh tôi, đâu đó lại vang lên tiếng guốc nện xuống đường, uyển chuyển nhưng đanh giòn đầy tự tin mà vững trãi trong từng bước đi chân của các quý bà vương giả trên trục đường phố danh giá bấc nhất nhì của thành phố Berlin.Tiếng guốc xua đi cái trầm mặc của mùa thu khiến cho ta hiểu rằng cuộc đời nay luôn luôn là hai thái cực song song vô hình để cân bằng giá trị của cuộc sống.

                Sự phồn thực và cùng kiệt, được và mất, thành hay bại, vui hay buồn, ngày và đêm tất cả mọi sự đối lập đều nâng đỡ, độc lập mà sự thật liên quan mật thiết với nhau trong đời sống này như một tuần hoàn của vũ trụ.

    Và phải chăng mỗi khi mùa thu về, người ta thường người ta nghĩ đến sự kết thúc, nhưng nào phải ?

    Tôi gọi đó là mùa thay lá …
    mùa của hi vọng…
    mùa của đợi chờ. …

    Những chiếc lá lìa cành nằm xuống thối rữa ủ men, âm ỉ nuôi dưỡng cho gốc,nhưng mạch tế bào sống ngầm kiên trì trước mưa, trước giông gió, trước bão tuyết.

                    Kiên trì, kiên trì chờ đợi xuân đến ươm những búp biếc lộc non, rồi cứ vậy luân hồi không ngừng thu yêu thương lại về vàng đượm nhưng thâm tình, vàng đượm những ý trí bền bỉ đến ngọt ngào như dòng mật vàng đẹp đến ma mị.

    Có những mùa đi qua hoang hoải, và có những ngày thu nồng nàn như thế trong tôi. Buông bỏ hết những ưu tư phiền muộn của cuộc sống, như lá trút, hãy ươm trồng những vườn tâm hi vọng trước tất thảy quy luật cuộc đời bằng một tâm thế đợi chờ ….Tạm biệt mùa thu!

    Cho ước vọng bay cao, bay cao.

    Bài và hình ảnh: Trần Thảo Vy

    Hà Nội vào thu