Nỗi buồn tháng ba và mùi hương bưởi

    Tranh sơn dầu Đức Vinh

    Nàng mơ về một chùm hoa đủ bảy gam màu sắc. Nỗi buồn tháng ba và mùi hương bưởi. Một chùm hoa tỏa hương ấm áp không vô tâm lỡ hẹn với ngày Tám và vợi đi cái buồn của tháng Ba.

    Mưa vẫn tí tách buồn rơi mỗi khi đêm về. Mưa tháng Ba. Hồn nặng trĩu khi hương bưởi bị làn mưa chà đạp chạy xộc vào mũi. Lay lắt cành bưởi đung đưa nhẹ theo gió, chào vĩnh biệt mùa Valentine. Xa rồi cái Tết. Lời ước nào đã đến với nàng? Hỡi ơi tháng Ba. Chắp tay lạy ngày Tám! Ngày của nàng đó. Điều diệu kỳ dù chỉ mong manh sẽ đến? Giờ nàng vẫn ngậm ngùi nuốt hạt mặn và tự an ủi rằng nàng không phải là mụ đàn bà đơn côi duy nhất trên đời. Một tuần thời gian có đủ thay đổi thân phận một người phụ nữ?

    Nàng mải mê ngắm nhìn vô vàn cánh hoa bưởi trắng ngà rơi lã chã để lộ hình hài những trái bưởi non tơ nhỏ xíu như đầu vú của con gái tuổi mười tám. Mật ngọt quện phấn vàng cộng nước mưa, nhầy nhậy đọng trên trái bưởi hài nhi, nhơn nhớt, hăng hăng như hậu cuộc tình.
    Nhắm mắt hít một hơi thật sâu để chống lại cái ngào ngạt đến thái quá của hương bưởi, để lục lại trong tiềm thức cái hương tinh tế thấu vào bát tào phớ, cái hương lảng vảng trên các viên bánh trôi rắc vừng.

    Rồi đêm tháng Ba vẫn cứ ào ào đổ xuống. Cái ẩm ướt thấm vào từng lỗ chân lông, bám vào mái tóc lác đác vài sợi ngả bạc, những sợi tóc bị khuất phục trước thời gian.
    Nàng mơ màng xa xăm những ngày hè nóng bỏng. Mơ trăng hè toả sáng khiêu khích những tiếng ve sầu kêu rát họng để thoát xác, đổi đời. Mơ cánh phượng vĩ thả mình kiêu sang khoe mẽ trong màu đỏ máu của hoa.

    Không chịu nổi cái ẩm thấp hôi người của đêm tháng Ba, nàng trần mình dưới làn nước của vòi tắm. Mái tóc như vô tình đùa rỡn với bờ vai, hôn hít lên hai đồi vệ nữ. Nàng đắm sâu vào cõi mơ.
    Người nàng yêu chợt đẩy cửa nhẹ nhàng.
    – Anh có vào được không?
    Nàng thẹn thùng lấy hai bàn tay che đậy bộ ngực nóng hổi, căng tròn. Làn mi ướt đẫm. Nước vẫn xối xả tuôn.
    Một sự khao khát được yêu làm tăng nhịp đập con tim.
    – Vào đi anh!
    Một sự đồng ý, một lời chào, hay một lời cầu khẩn?
    Chàng để lộ một thân hình rắn chắc. Đôi vai vuông vức. Chiếc quần đùi lưỡng lự nhẹ rơi, lướt qua bắp đùi lực sĩ, lộ ra trước mắt nàng một sức mạnh của yêu đương. Nàng quay tấm vai trần để đón nhận sự ấm áp của những tia nước, hít sâu vị ngọt ngào của dầu tắm. Thổn thức. Lâng lâng.Lạnh! Nàng vô tình đẩy mạnh cần gạt nước sang một bên. Nước lạnh tuôn trào. Bừng tỉnh. Chàng đã không có ở bên nàng. Cửa buồng tắm vẫn cài chốt chặt bên trong. Ánh đèn vàng nhoè nhoẹt, mờ ảo trong hơi nước. Nàng choàng vội chiếc áo ngủ sa tanh màu hồng lên cơ thể còn ướt sũng. Chiếc áo ngủ dính sát vào làn da. Lạnh thấu thịt.

    Một ý nghĩ thoáng qua: ngày mai nàng sẽ đi mát xa và xuống tóc. Không chỉ đàn ông mới được quyền đi mát xa. Nàng cũng không có ý định xuống tóc đi tu, không chạy trốn khỏi cuộc đời, không kìm hãm đê mê. Nàng cần sự thay đổi.

    Nàng sẽ thả mình để mặc cho đôi bàn tay điêu luyện của người thợ mát xa, bất kể đàn ông hay đàn bà nắn bóp, nhào nặn cơ thể nàng hàng giờ. Đau nhức. Sung sướng.
    Nàng sẽ cần anh thợ cắt tóc uốn lượn quanh nàng, chuyên nghiệp với năm bảy chiếc kéo trong tay. Chỉ trong nháy mắt, anh thợ “bóng lộ” đã hạ xong mái tóc dài như liễu hồ để gom lượm lại mười năm trên mái tóc của nàng, biến nàng thành một cô gái đầy cá tính, có thể hơi ngáo ngược.

    Thu mình trong mền đông, nàng ngắm nhìn những ánh mắt ngây thơ của các con thú nhồi bông, chúng ngồi chỗm chệ trên những cuốn tiểu thuyết miêu tả hằng hà sa số thiên tình sử và những cuộc tình đẫm nước mắt.

    Một cơn gió lùa lay nhẹ cành hoa chân chim tím, nàng nhận ra đã quên không đóng cửa mở ra ban công, nơi những cành bưởi rung rinh rũ xuống những cánh hoa tàn nhưng hương lại nồng nàn khi các làn mưa bụi bỏ đi.

    Kéo cái mền bông lên cao quá cổ, giảm ánh sáng của ngọn đèn ngủ, nàng mơ về một chùm hoa đủ bảy gam màu sắc. Một chùm hoa tỏa hương ấm áp không vô tâm lỡ hẹn với ngày Tám và vợi đi cái buồn của tháng Ba.