Trăng

úp mặt vào đêm

rưng rức dưới sao trời mất ngủ, xoã ánh vàng xuống nhân gian mênh mang. Trong vũ trụ bao la, liệu trăng có biết mình nợ ân tình từ mặt trời cùng với lời phiền muộn, triệu triệu năm không bao giờ tự thắp sáng? Bởi, trăng là tấm gương phản chiếu ánh sáng từ mặt trời.

Nhưng

nhớ lúc thả ánh vàng tinh khiết

cũng là lúc gió mơn man vui đùa bao la phơi ngả ánh vàng, cho cây cối thúc mầm non. Dưới ánh trăng ngàn hoa kết hương thơm trong nhuỵ, khe khẽ thở, tận cùng gợi mở niềm dâng. Trăng chẳng nỡ lòng khuyết, rắc ánh vàng gọi hoàng lan tỉnh giấc quyện nồng thơm bịn rịn tiễn mùa trôi.

Vẫn biết trăng luôn dằn vặt bản thân, nhưng làm nên điều phi thường cho trái đất. Nếu không còn trăng nữa, mọi thứ sẽ đảo lộn. Thay đổi thủy triều, thay đổi khí hậu, tạo nên những cơn sóng thần nhấn chìm tất cả, cùng với những cơn động đất kinh hoàng.

Trăng muôn đời là vậy, dù cho chỉ là ảo ảnh từ mặt trời, nợ mặt trời nguồn năng lượng siêu nhiên, nhưng ánh sáng hằng ngà kia, vẫn mãi là thứ ánh sáng để tất cả sinh vật trên thế gian đều phải biết ơn, ngưỡng vọng, khi đêm đen bao phủ. Cho dù có lúc trăng mệt, trăng trăn trở, trăng giận mình còn một nửa bơ vơ, vẫn văng vẳng đâu đây một nỗi nhớ xa nguồn…

Thiên nhiên vốn dĩ đã vậy, chữ nợ gắn với điều này, vật kia. Nồng nàn, yêu thương, mật thiết, hay vô ưu thì muôn đời nợ kia vẫn còn mãi. Con người cũng vậy, từ khi được sinh ra đã mang sẵn chữ NỢ. Phải chăng những món nợ ấy do tiên Thiên định sẵn? Nợ sẽ xuất hiện thêm lúc ta bước chân vào dòng đời chịu bao thăng trầm của số phận xô đẩy?

Mẹ ơi…chắc chắn món nợ đầu tiên, chính là công ơn sinh thành của mẹ cha. Ơn dưỡng dục nuôi nấng con nên người. Cuộc đời con luôn nợ ngọn lửa nhỏ mỗi chiều bên mẹ. Ngọn lửa biết bao năm giúp mẹ nấu cơm không cần giấu khói khi bay. Khoảng trống trong con nghẹn ngào theo ngày tháng…

Nợ tia nắng gãy đôi trên tán lá, nợ tiếng chim rụng đánh rơi hạt mầm trước cửa. Hạt mầm ngày đó thức giấc trong lòng con. Con nợ vuông sân in dấu chân mẹ cha lên khắp lượt, nợ ngôi nhà xưa ấm áp tràn ngập tiếng cười trong ngày mưa và cả những ngày nắng. Con nợ cả vầng trăng non bên ngoài ô cửa nhỏ. Nợ nhiều lắm mẹ ơi…

Con nợ mẹ cha một thời hạnh phúc. Nợ yêu thương luôn được mẹ vỗ về, nợ nụ cười của mẹ nghiêng theo bóng đời con. Bởi có hạt mưa sa nào mà chảy được lên nguồn? Con góp nhặt giản đơn, con gom nỗi nhọc nhằn của mẹ, nợ bàn tay ấy mỏi mòn những tháng năm.

Ảnh: Lương Văn Quý

Xuân qua, hạ đến, nắng hạn rồi gió bấc mùa đông…Bát cơm con ăn, thấm hạt mồ hôi của mẹ. Những đêm gió bão mịt mù, lòng con thêm ấm, khi thấm từng lời ru…Mẹ vẫn đùa con, mẹ chịu khổ quen rồi, để con được vui tươi, để con được nên người, dù mẹ ngậm bồ hòn cũng thấy ngọt. Con chỉ biết im lặng, mắt khẽ cay, lòng bỗng dưng bật khóc. Con nợ những lần về phép thăm mẹ, nợ sân ga mẹ nắm chặt tay con, như thể tuột tay sợ con mình lạc mất. Bàn tay mẹ run run, hai bàn tay nắm chặt tay con. Dắt con qua đường như dắt một cậu bé con năm nào…

Cuộc sống này sẽ ra sao nếu con người ta không còn nợ nhau? không nợ yêu thương, không nợ ân tình, không nợ mẹ cha, không nợ điều xưa cũ? Cả yêu thương trao đi không cần nghĩ đến nhận lại. Trong cuộc đời, dù muốn dù không, đôi khi con người ta vẫn mắc nợ. Cho dù sống lâu ở trần gian, mấy ai trả hết nợ? Nợ tinh thần, nợ yêu thương, nợ tình cảm thì còn mãi.

Ta nợ cây phượng già nơi sân trường treo mùa hạ trên cao, nợ tháng năm nao nức cùng bạn bè rủ nhau đến lớp. Ta nợ cây cao chút nắng hè, nợ bạn bè cái vẫy tay nơi cuối phố. Vẳng đâu đây, còn đó chút nghẹn ngào. Nợ bụi phấn lao xao òa vỡ lúc chia tay dưới mái trường trung học. Nợ thầy cô ngàn ngày tháng ươm mùa vàng bao nhọc nhằn như mới vừa hôm qua. Nợ cơn ho của thầy mải giảng cho các em có đôi lần hụt hơi phải nhịn. Tìm hoa trong lá, tìm ngọc trong cây, thương cây lúa hoá thân từ hạt thóc. Ta nợ sợi tóc bạc, nợ lời giảng mê say của thầy như ru con chữ, hoá thân thành ánh lửa vào hồn giúp các em.

Nợ bàn ghế cũ, nợ bảng đen, nợ phấn trắng. Ta nợ thêm cái cúi đầu lần nữa, THƯA…DẠ thầy cô! Ta muốn gọi lớn lên với tất cả tin yêu, nhưng giờ đây…chỉ còn những chiều hè với phượng thắm đỏ rơi mau. Mùa đã lên cao ta cứ ngẩn ngơ tìm nắng nhạt. Ta nợ những điều giản dị, chỉ vậy thôi, hồn chất ngất nhớ thương…

Ta nợ người, người nợ ta, đôi khi ta nợ cả chính mình. Thiên nhiên cũng vậy, cũng nợ nhau kiếp kiếp đời đời, như cánh chim nợ bầu trời tha thiết, như cơn gió mát nợ hàng cây xanh. Cũng như “trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra.” (Trịnh Công Sơn).

Tôi muốn mình được nợ khi đứng trước biển. Muốn lặng im nhìn bình minh thức giấc sớm, hay hoàng hôn ngủ vội. Muốn nợ biển một cánh buồm đỏ, giấc mơ dài, muốn nhìn sâu vào mắt biển, để nghe lòng mỉm cười với một thoáng bình yên…

Nếu còn kiếp sau, con vẫn rất muốn được làm con của cha mẹ, làm trò của Thầy Cô, để được ôm nợ yêu thương ấy vào lòng. Đó chính là hạnh phúc lớn nhất mãi cuộc đời con.