Đứng tựa lưng vào một bức tường cũ, màu vôi vàng đã nhạt. Nhưng may mắn thay là nắng chiều vẫn còn hắt bóng, thứ ánh sáng cuối cùng rực lên trước khi nói lời giã từ với một ngày ồn ã.
Đứng tựa lưng vào một bức tường cũ, màu vôi vàng đã nhạt. Trước mắt là nhành giấy đơm hoa hồng tím. Và bụi cây với cái thân mềm mại xoắn xuýt vào nhau mà leo, mà vươn…
Bụi hoa ấy được trồng trước mái hiên của một trụ sở cũ kỹ. Mặc kệ sự hờ hững, mặc kệ cả cái hoang vắng ngày cuối năm…, màu hoa vẫn sáng lên, thân cành vẫn xoắn xuýt. Chẳng vì cái gì mà đổi thay bản ngã, mà nguội tàn giấc mơ dâng tặng, mà thôi không hy vọng, rằng màu hoa sẽ chạm đến trái tim của một lữ khách nào đó ghé qua, biết đâu…?
Đứng tựa lưng vào một bức tường cũ, màu vôi vàng đã nhạt. Tôi yêu biết mấy sự lặng lẽ mà quyết liệt của nhành cây ấy. Yêu biết mấy cái màu hoa tự biết giá trị của mình và không ngừng rực rỡ. Yêu biết mấy sự kiêu hãnh chất chứa đầy nhựa sống, và yêu cả sự mềm mại của thân cành…
Không có một điều gì ta nhìn thấy ở cuộc sống này, mà Thượng Đế lại không gửi cho ta một bài học sâu sắc nào đó.
Giống như:
Anh chỉ là vị khách qua đường
Trong một lời thoại cổ…
Nếu không phải, sao những ngón tay
Lại run lên một điều gì xưa cũ?
Em đã tìm anh
Gõ lên mọi cánh cửa
Trong thành phố buồn thảm của giấc mơ
Những bức tường rêu úa, gió lùa
Ngoài kia, đóa mùa đông đã nở
Cánh thiên di chấp chới dưới vòm trời
Trái tim mình đá sỏi
Trái tim mình mưa rơi
Và thời gian trôi đi
Biết xuân rồi sẽ đến
Nhưng ngày mai không phải bây giờ
Điều này, tóc trên đầu mới biết