Chẳng có gì nơi em. Người đàn bà ấy, tôi vẫn thường gặp sớm hôm đi về trong một con hẻm nhỏ. Cô như lạc ở một thế giới khác, một miền đất khác để đến đây.
Chẳng có gì nơi em.Vừa như yếu đuối lại như rất kiên cường. Vừa nghèo khó, lại cũng như thể là người giàu có. Cô khiêm nhường, dung dị, nhưng cũng hết mực kiêu hãnh, sôi nổi. Cuộc sống riêng có của cô dường như quá giản đơn, nhưng lại cũng nhiều bí ẩn…
Có một lần, cô kể với tôi về một người đàn ông yêu cô. Anh ấy trẻ trung, đắm đuối và cô bảo, có lẽ là…dại dột.
Cô cứ hỏi tôi, vì sao anh ta lại yêu một cô gái như cô? Cô muốn tôi lý giải cho tình yêu ấy, dù cô thừa thông mình để biết giá trị của chính mình. Chỉ có điều cô muốn tôi- một người bình thường như bao người xung quanh cô thử nhìn vào và lý giải theo cách thông thường mà họ vẫn nghĩ…
Tôi nhìn đôi bàn tay cô ấy vặn vẹo với nhau trong một nỗi bối rối, bất an. Và tôi đã không trả lời thỏa đáng cho cô câu hỏi đó. Tôi thử đặt mình ở vị trí cô ấy, mà hỏi, mà nói cùng người đàn ông đã yêu cô. Ấy là một chiều của năm 2007, khi tôi gặp cô đi về nơi hẻm nhỏ:

Chẳng có gì nơi em
Anh thấy gì nơi em
Người đàn bà với bờ vai lầm lũi
Đôi mắt trũng sâu, bờ môi đã nguội
Vòm ngực gầy những đêm thức nuôi con?
Anh cần gì một trái tim nát tan
Những mảnh vỡ với đầy máu ứa?
Nước mắt cạn khô
Lời ca nức nở
Câu thơ thì cứ kiêu hãnh vươn lên
Chẳng thể có nhiều hơn để tặng cho anh
Dẫu là nét hồn nhiên nụ cười thiếu nữ
Trang giấy đã phai, ước mơ đã úa
Thảng thốt bay sợi tóc trắng trên đầu
Sẽ chẳng bao giờ thú nhận với anh đâu
Về tiếng hót rất thầm trong kẽ lá
Có con chim lạc tới khu rừng lạ
Thức dậy đại ngàn say ngủ suốt trăm năm…
(2007- BNRB)